4
Có bảy cuộc là để hỏi tôi đang ở đâu, vì sao không về nhà.
Còn hai cuộc, có lẽ là phụ nữ khác cầm máy ta gọi cho tôi.
Tùy đi, tôi chẳng quan tâm.
Tôi là người hoài niệm, cũng quen với việc ở một nơi thật lâu.
Mỗi khi trời tối, tôi lại rời khách sạn ra ngoài kiếm đồ ăn, thường là đến một quán vỉa hè tôi hay ghé.
Gọi một phần lẩu cay và bánh cuốn trứng, vừa ăn vừa thong thả ngắm những học sinh vừa tan học.
Các em thường đi theo nhóm ba bốn người, cũng có những cặp đôi âm thầm nắm tay nhau trong đám đông.
Cậu con trai phủi tuyết trên vai , mặt đỏ bừng khẽ thì thầm điều gì đó.
Thấy cảnh ấy, tôi bỗng dưng mất cả cảm giác thèm ăn.
Bà chủ quán lẩu thấy tôi chưa ăn mấy miếng thì cuống lên: “Sao thế con ? Hôm nay ăn ít ?”
Tôi xoa bụng, nhẹ: “Hôm nay ngủ đủ rồi, mai con lại đến.”
Bà ấy thu dọn bát, còn nhét vào tay tôi nửa khúc bắp nướng nóng hổi: “Mai nghỉ lễ rồi đó! Bà không bán nữa đâu nha!”
Tôi cầm lấy nửa khúc bắp, ngẩn người một lúc.
Phải rồi, nghỉ lễ rồi.
Tôi cũng nên rời khỏi đây thôi.
Trên đường về khách sạn, tôi lại gặp đôi nhân kia.
Tuyết rơi dày hơn, qua làn tuyết mịt mù, tôi ngỡ như mình vừa thấy tôi và Phó Văn Cận của ngày xưa.
Lúc ấy, tôi ở nội trú, còn Phó Văn Cận thì ngày nào cũng chạy đến trường tôi.
Giờ ra chơi lớn mỗi ngày, đều mang cho tôi một hộp trái cây tươi. Nho đã bóc vỏ, đào đã bỏ hạt, lê thì gọt vỏ cắt miếng gọn gàng.
Có lúc tôi còn bắt tách hạt dâu tây.
Phó Văn Cận rất nghe lời tôi, tôi gì cũng .
Sau mỗi buổi tan học, đứng đợi dưới lầu, ăn cơm cùng tôi ở căng tin, rồi đưa tôi về tận ký túc.
Dù trời có tuyết rơi cũng không ngoại lệ.
Tôi thích ăn bắp nướng hơi cháy cạnh, nên hôm nào tan học, Phó Văn Cận cũng giấu một trái bắp nóng hổi trong túi áo đến đón tôi.
Mỗi ngày mùa đông, tay đều hằn lên một vệt đỏ bỏng vì nóng.
Đến dưới ký túc, nhét trái bắp vào túi xách tôi rồi :”Nhớ mơ thấy đấy nhé! Ngủ ngon, bé Tiểu Hoà của .”
Về sau, Phó Văn Cận cho tôi đủ tiền để mua cả một bó bắp vàng bọc vàng.
Nhưng cũng không còn với tôi nữa.
Tình khi đó… có xây bằng tiền đâu?
Tôi vẫn nhớ như in: chúng tôi từng chia nhau một bát mì bò, bánh cuốn trứng cũng mỗi người một nửa.
Cả cái giới này đều biết, người Phó Văn Cận nhất là tôi.
Vì , khi không còn tôi nữa… tôi thật sự không thể chấp nhận nổi.
Chuyến đi ngắn ngủi của tôi đến hồi kết thúc.
Phó Văn Cận không tìm thấy tôi.
Mà cũng có thể… không hề có ý định tìm.
Ngày hôm trước, Từ Nguyệt — người vẫn còn đang ở nước ngoài — gọi điện cho tôi, rằng ấy sẽ về nước.
Muốn gặp tôi.
Tôi không thể từ chối.
Chúng tôi hẹn gặp nhau tại thành phố A, ngay sau Tết Nguyên Đán.
Trong giới ai cũng biết, tôi hay lảng vảng ở trung tâm thương mại mỗi tuần.
Bảy ngày thì có tới năm ngày là sẽ bắt gặp tôi ở đó.
Cũng chính vì … đám “tiểu tam” của Phó Văn Cận luôn chọn nơi đó để chặn đường tôi.
Chuyện mà ai cũng biết, mà Phó Văn Cận lại không biết.
Anh ta vốn chẳng quan tâm tôi sẽ đi đâu, gì.
Tôi đứng trong bãi đậu xe của trung tâm thương mại, bất chợt cảm thấy muốn thở dài.
Lúc tôi đến nơi, Từ Nguyệt đã gọi trà chiều xong từ lâu.
Cô ấy vẫy tay gọi tôi: “Tiểu Hòa!”
Tôi bước nhanh lại chỗ ấy: “Cậu nỡ quay về à?”
“Tớ nhớ cậu thì sao?” Từ Nguyệt phụng phịu kéo tôi ngồi xuống. “Với lại, chẳng lẽ tớ định sống ở nước ngoài cả đời à?”
Tôi nheo mắt ấy: “Không chắc lắm.”
Từ Nguyệt vào mắt tôi, cuối cùng đành thở dài chịu thua. Cô ấy không giống Lý Nam Nhất, ấy sinh ra đã là cao thủ dối.
“Thật ra là… tớ thấy trong người không khỏe, nên về nước khám một chút.” Cô ấy bưng ly cà phê đá, nhấp một ngụm.
Tôi lớp sương đọng trên thành ly: “Chỗ nào không khỏe?”
Từ Nguyệt đáp không cần suy nghĩ: “Dạ dày.”
Tôi bật : “Vậy cậu còn uống đồ lạnh?”
Tay ấy run lên, suýt đổ cà phê.
Tôi nghiêm mặt: “Nói thật đi, đã chịu quay về gặp tớ rồi, thì còn chuyện gì mà không thể nữa?”
Từ Nguyệt nuốt nước bọt, đặt ly xuống, tôi bằng ánh mắt căng thẳng.
“Tiểu Hòa, thật ra là… Lý Nam Nhất… ấy bảo với tớ…”
Tôi nhướng mày: “Sao? Hai người quay lại rồi à?”
Từ Nguyệt lắc đầu, rồi như lấy hết can đảm tiếp: “Là Phó Văn Cận bị bệnh. Lý Nam Nhất nhờ tớ, bảo tớ dẫn cậu đến thăm ấy.”
“Tớ không đi.” Tôi từ chối ngay không chút do dự.
“Phó Văn Cận bị bệnh thì đi khám đi, tớ đâu phải y tá của ta. Thật sự mong tớ đến phục vụ ta chắc?”
Bạn thấy sao?