Trọng Sinh Trả Lại [...] – Chương 9

CHƯƠNG 9

9

Phó Văn Cận ngày nào cũng hỏi, “Lâm Dư Hòa đi đâu rồi, sao không đến thăm ?”

“Cô ấy lại giận tôi à?”

“Cô ấy lại muốn ly hôn sao?”

“Tôi chuyển nhiều tiền lắm rồi, sao ấy vẫn không xuất hiện?”

Phòng bệnh của Phó Văn Cận không cho bất cứ người phụ nữ nào bước vào.

Anh ấy xóa sạch, chặn hết tất cả mối quan hệ ngoài luồng trước kia.

Phó Văn Cận , đợi khi xuất viện, sẽ tổ chức một lễ cưới cho tôi. Xem như bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng không biết… Tôi thì không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.

Tình muộn màng của Phó Văn Cận, tôi không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Và tôi cũng chẳng còn tin vào bất kỳ lời hứa nào của nữa.

Từ Nguyệt mỗi ngày đều mắng chửi Phó Văn Cận, ta là “con quái hút hết dương khí của mày”.

Anh ta khỏe lên, còn tôi thì bệnh xuống.

Tôi bị ấy chọc khúc khích, phần lớn thời gian, tôi chỉ biết nghiến răng vì đau đớn.

Từ Nguyệt ôm tôi, nước mắt tuôn như mưa: “Lâm Dư Hòa, mày sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao.”

Tôi yếu ớt gật đầu: “Đừng lo.”

Lúc đầu, hóa trị có vẻ hiệu quả, qua tôi giống như đang hồi phục thật sự.

Khi ấy, Từ Nguyệt cũng rất vui.

Nhưng dần dần, cơ thể tôi bắt đầu nhờn thuốc.

Những lọ thuốc đắt đỏ truyền vào người, ngoài việc khiến tôi nôn ói không ngừng, đau đớn triền miên, chẳng còn tác dụng gì nữa.

Ngày nào Từ Nguyệt cũng ra khỏi phòng bệnh của tôi một lát. Khoảng nửa tiếng sau, ấy quay lại với đôi mắt đỏ hoe.

Tôi biết, đó là vì Lý Nam Nhất đang an ủi ấy ngoài cửa.

Họ… không giống bọn tôi. Mà thôi, thật ra cũng giống.

Chỉ khác là — Lý Nam Nhất có thể chống lại cám dỗ bên ngoài, còn Phó Văn Cận thì không .

Lúc tỉnh táo, tôi hỏi Từ Nguyệt: “Tại sao Phó Văn Cận không thể ly hôn với tao nhỉ?”

Từ Nguyệt mím môi, muốn rồi lại thôi, cuối cùng đến chính ấy cũng chẳng nỡ thốt ra câu trả lời.

“Anh ta vẫn còn cậu. Lý Nam Nhất , Phó Văn Cận tìm cậu đến mức sắp phát điên rồi.”

Tôi khẽ, “Anh ta không tớ đâu. Anh ta chỉ cái phiên bản hồi mới của tớ thôi.

Vậy mà sao ta không chịu buông?”

Tôi thật sự không hiểu nổi.

Phó Văn Cận không muốn cùng tôi đón sinh nhật, không muốn cùng tôi kỷ niệm ngày cưới, không muốn lắng nghe tôi chuyện.

Nhưng ta lại không thể chấp nhận chuyện không liên lạc với tôi, không thấy tôi.

Mỗi khi ta cần tôi, tôi nhất định phải xuất hiện.

Phó Văn Cận muốn tôi luôn ở bên ta, muốn tôi tận mắt chứng kiến ta từng người phụ nữ khác.

Sau đó, ta quay đầu lại với tôi:

“Lâm Dư Hòa, em là vợ , không thể ly hôn với em .”

Sống — ta không thể tôi. Chết — lại muốn chôn cùng tôi.

Lúc còn tỉnh táo, tôi kéo tay Từ Nguyệt dặn dò hậu sự.

“Từ Nguyệt, sau khi tớ chết, cũng đừng cho Phó Văn Cận biết là tủy xương đó do tớ hiến.”

Từ Nguyệt sững người, há hốc miệng tôi.

“Tại sao chứ? Tiểu Hòa, cậu phải cho ta biết! Anh ta sống sót rồi mà còn không biết là do ai cứu sao?!”

Tôi nhạt, lắc đầu.

“Chỉ cần Phó Văn Cận của năm mười tám tuổi sống lại là đủ rồi.

Còn cái người bây giờ ấy à…”

“Tớ không cần gì từ ta nữa.”

Mắt Từ Nguyệt lại đỏ hoe, ấy nắm tay tôi, kéo tay áo tôi như muốn tôi đổi ý.

Nhưng cả người tôi đau đến co rúm lại.

Từ Nguyệt thở dài, không khuyên nữa.

“Tiểu Hòa.” Cô ấy cầm khăn lau mồ hôi trên trán tôi. “Phó Văn Cận sắp xuất viện rồi.”

Tôi nghiến chặt răng, rít ra từng chữ.

“Tốt thật đấy.”

Từ Nguyệt do dự. “Cậu thật sự không muốn gặp ta sao? Tớ không để Lý Nam Nhất chuyện cậu bị bệnh đâu… Nhưng hình như… ta thật sự thay đổi rồi…”

Tôi siết chặt drap giường dưới lớp chăn, lại lắc đầu.

“Không. Tớ không gặp.”

Thật ra tôi tin lời Từ Nguyệt.

Anh ta từng tôi. Khi còn trẻ, khi chưa bị cuốn vào thế giới hoa lệ này.

Phó Văn Cận đã từng tôi rất chân thành, rất sâu đậm.

Chính vì tôi từng cảm nhận ấy, nên bây giờ tôi mới càng chắc chắn một điều:

Anh ta đã không còn tôi nữa.

Đau lắm. Thân thể thì đau, mà trong lòng còn đau hơn.

Ngày hôm sau tôi ngủ một mạch đến chiều.Lúc mở mắt ra, Từ Nguyệt không còn trong phòng bệnh.

Tôi liếc sang phía cửa kính bên phải.

Bên ngoài, Từ Nguyệt đang mắng xối xả vào mặt Lý Nam Nhất và Phó Văn Cận.

Phó Văn Cận râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt tôi đầy đau khổ.

Trông cứ như thể… tôi mới là người có lỗi ?

Tôi cố sức nâng cổ tay lên, giơ ngón giữa về phía Phó Văn Cận.

Đi chết đi, Phó Văn Cận.

Nhưng ta lại tôi, khẽ, trông vô cùng tiều tụy.

Chỉ vài giây… tôi đã mất ý thức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...