Sắc mặt Tạ Tri Hứa chùng xuống:
“Đủ rồi Triệu Như!”
“Hai ngày nay thông cảm em tâm trạng không tốt, thêm nữa lại còn mang thai không thể lo nghĩ quá độ, mới chu đáo hầu hạ em như !”
“Còn em thì sao? Em lại loạn cái gì? Em rõ ràng biết Chu Uyển không có thì không , sẽ tự sát, em lại cố ý trói chặt bên cạnh em, sao em lại lạnh lùng như ?”
Chưa kịp câu gì, Tạ Tri Hứa đã đóng sầm cửa rồi đi sang phòng bên cạnh. Gã sang đó rồi thì đương nhiên không quay lại nữa.
Bên đó trước tiên tiếng khóc đột nhiên lớn hơn, tiếp theo là tiếng gào khóc ồn ào mình mẩy của ta. Nhưng tiếng khóc càng lúc càng biến chất, thành những âm thanh… “Ưm.”, “A.”, “Ồ.”, “Anh ơi~~~”. Cô ta dường như cố muốn tôi nghe thấy, liền bắt đầu màn trình diễn của mình.
Tiếc thay. Kiếp trước tôi đã thấy quá nhiều cảnh này rồi, sớm đã chẳng còn cảm giác gì nữa. Tôi chỉ thấy tò mò, ta càn bậy thế này, có nghĩ xem mẹ chồng tôi ở góa gần cả đời người nghe sẽ nghĩ sao không?
Tôi nghe “nhạc nền” đó, thản nhiên uống hết bát canh gà. Rồi đi cài chốt cửa lại, sau đó mới nằm xuống giường.
6
Ngày hôm sau, dù sản dịch đã giảm nhiều, vì muốn giữ gìn sức khỏe, tôi vẫn tiếp tục nằm trên giường.
Nhưng người mang cơm lại đổi thành người khác.
Chu Uyển mặt mày hồng hào, bưng một bát mì vào phòng.
“Chị dâu , chị đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Vừa xong, ta liền kỹ sắc mặt tôi.
“Ối chao chị dâu , chị bị sao thế này? Sắc mặt sao lại vàng nghệch thế hả?”
Chưa đợi tôi trả lời, ta đã vịn ngang hông rồi ngồi xuống.
“Chị dâu , chuyện hôm qua thật ngại quá.”
“Anh ấy sang phòng em… Đáng lẽ em muốn ấy về sớm một chút, , ấy lại… nhiệt quá…”
“Haizz, chị xem, cái eo của em cứ như không còn là của mình nữa rồi.”
Chu Uyển xong, vẻ mặt dò xét liền hướng về phía tôi.
Tôi đặt bát xuống, cũng kỹ ta .
“Ừm, sắc mặt tốt đấy nhỉ.”
Chu Uyển vừa nhếch mép , cái bát trên tay tôi liền thẳng tay ném thẳng vào mặt ta.
Kèm theo tiếng thét thảm thiết của Chu Uyển , m.á.u mũi ta liền b.ắ.n ra.
Tôi lạnh lùng ta .
“Bao năm ‘góa bụa’ chắc nhẫn nhịn vất vả lắm nhỉ?”
“Chậc chậc, ngay cả ‘gà hoang’ bên đường cũng chưa chắc đã kêu nghe hay bằng đâu.”
“Tối nay cứ tiếp tục đi nhé.”
“Cô đoán xem, hôm qua lúc cố sức ‘rên rỉ’ , ngoài tường nhà liệu có ai nghe thấy không?”
Động tác rên của Chu Uyển khựng lại, đột nhiên quay phắt đầu tôi.
[ – .]
Tôi lười chẳng thèm để ý tới ta , cứ thế nhắm mắt lại.
Chu Uyển nghiến răng, bịt chặt mũi rồi định bỏ đi.
Nhưng chưa đi hai bước, ta lại quay đầu tôi.
“Chắc chị còn chưa biết đâu nhỉ? Anh ấy đã tìm việc cho em rồi.”
“Anh ấy cho em đi giáo viên dạy thay .”
Cô ta đắc ý lên.
“Chị dâu , sau này con em sinh ra, chắc chị và mẹ chồng phải vất vả chăm sóc hộ em rồi.”
“Dù sao em cũng có công việc rồi, chẳng thể lo nổi mấy chuyện vặt này .”
Tôi bỗng nhiên mở choàng mắt.
7
Kiếp trước, ta lấy cớ bận công việc.
Quả nhiên đã vứt bỏ con cái lại cho tôi và mẹ chồng .
Còn ta thì chỉ việc ăn mặc thật sành điệu đến trường dạy học.
Lúc con còn nhỏ, ta chẳng hề góp chút sức nào, đến khi con lớn rồi, lại bắt đầu đóng vai người tốt.
Hễ thứ gì tôi không cho thằng bé ăn, không cho nó , ta cứ cố ngược lại.
Thêm nữa, ta lại là giáo viên, nên nghiễm nhiên khiến bọn trẻ kính nể.
Điều này dẫn đến cả hai đứa trẻ trong nhà đều rất tôn trọng ta.
Sau này, ngay cả đứa ‘kẻ vong ơn bội nghĩa’ do tôi đẻ ra cũng cảm thấy ta tốt hơn.
Tôi sờ bụng, lạnh lùng thành tiếng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Kiếp này, thằng nghịch tử đã không còn.
Còn công việc của Chu Uyển ? Đương nhiên cũng phải tiêu đời.
8
Tôi lại nằm trên giường thêm vài ngày nữa.
Còn Chu Uyển cũng đã chính thức đi giáo viên dạy thay .
Chưa kể ngày nào cũng cùng Tạ Tri Hứa đi sớm về khuya, còn ngày nào cũng phải vào phòng tôi một lần để ‘tìm sự tồn tại’.
Buổi tối càng không cho Tạ Tri Hứa vào phòng tôi.
Chỉ cần ta vừa vào, Chu Uyển liền bắt đầu đủ kiểu mình mẩy, kêu khó chịu.
Một ngày trước khi lên đường, tôi vẫn xuống giường.
Cũng không còn cách nào khác, dù sảy thai cũng cần kiêng cữ cẩn thận.
Nhưng mai tôi phải lên đường đi Singapore rồi, có nhiều việc chỉ có thể trong hôm nay.
Bạn thấy sao?