14
Khi tôi bỏ con dao xuống, quay người định rời đi, Tạ Thanh Diêu gọi tôi lại.
“Vị Lam.”
Tôi không quay đầu lại, sợ ta sẽ đổi ý.
Nhưng Tạ Thanh Diêu chỉ hỏi tôi: “Nếu đám cưới đã không còn, món quà này… em vẫn định để lại cho chứ?”
“Đồ của , tôi không muốn giữ.”
Giống như kiếp trước, tôi và Tạ Thanh Diêu từng có một đứa con.
Chỉ là lúc đó, Liễu Niệm vừa mới chết, ta chìm trong cảm giác tội lỗi và oán hận, hoàn toàn không ý đến sự thay đổi của tôi.
Tôi ăn uống thất thường, vòng eo cũng lớn lên từng chút, đến cả kinh nguyệt đều không còn đúng chu kỳ.
Tối hôm ấy, tôi đợi ta đến nửa đêm, vốn định cho ta biết chuyện mang thai.
Nhưng điều tôi nhận lại là một câu——
“Nếu không có em, Niệm Niệm đã không chết.”
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn tuyệt vọng với ta.
Tôi lặng lẽ đến bệnh viện, bỏ đứa bé đi, từ đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tạ Thanh Diêu đều sẽ không bao giờ biết—— Tôi và ta… từng có một đứa con.
15
Hôm đó tôi về nhà với vết thương trên cổ, khiến ba mẹ tôi hoảng sợ.
Dù tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì giữa tôi và Tạ Thanh Diêu, họ đại khái cũng đoán , chúng tôi không hề êm đẹp như vẻ ngoài.
Vì , khi tôi đề nghị muốn ra nước ngoài định cư, ba mẹ gần như không hề do dự mà đồng ý ngay.
Công việc kinh doanh trong nhà bắt đầu âm thầm bàn giao.
Tài sản có thể thanh lý thì cũng lần lượt đổi thành tiền mặt.
Cho đến ngày cuối cùng, khi đứng trước cửa lên máy bay, tôi mới dám buông xuống phần nào nỗi lo trong lòng.
Mẹ nhẹ nhàng nắm tay tôi, vỗ nhẹ mu bàn tay để an ủi: “Đừng sợ, từ nay sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Tôi có chút khó hiểu.
Sau đó mẹ với tôi rằng, bà và ba đã đi gặp Tạ Thanh Diêu.
Họ không rõ ai đúng ai sai giữa tôi và ta.
Nhưng nếu tôi sẵn sàng rời khỏi quê hương để cắt đứt với ta, thì điều đó chứng minh——
Tôi thật sự không còn ta nữa, chỉ muốn trốn thoát.
Nếu đã , họ chỉ muốn bảo vệ tôi thật tốt.
“Dù sao thì nhà mình cũng đâu thiếu tiền, mẹ với ba con cũng lớn tuổi rồi, đến lúc nghỉ ngơi hưởng phúc rồi.”
Tôi nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe.
Mẹ vừa xót xa vừa buồn : “Lớn thế rồi mà vẫn giống hồi nhỏ, cứ khóc là khóc.”
Phải rồi, tôi rất dễ khóc.
Vì lớn lên trong thương, nên chỉ cần rơi nước mắt, sẽ luôn có người đau lòng.
Cho nên mãi không sửa thói quen này.
Nhưng kiếp trước, dù tôi có khóc thế nào, Tạ Thanh Diêu cũng không hề lay .
Anh ta còn thấy phiền: “Khóc khóc khóc, có khóc chết cũng không khiến Niệm Niệm sống lại .”
Kiếp này, Liễu Niệm vẫn ở bên ta, như mong ước của họ.
Chắc ta vui lắm nhỉ.
16
Năm thứ sáu sau khi ra nước ngoài, tôi nhận cuộc gọi từ Liễu Niệm.
Tôi hỏi ta lấy số của tôi ở đâu.
Cô ta : “Lúc chị mới ra nước ngoài không lâu, em đã từng thấy số này trong điện thoại của Tạ rồi.”
“Là số cũ hay số mới?”
“Dĩ nhiên là số mới này rồi!”
Trước khi ra nước ngoài, tôi đã huỷ số cũ.
Vì không muốn để Tạ Thanh Diêu tìm ra tôi nữa, số mới này đến tận hai năm sau tôi mới cho Tân Uyển biết.
Thì ra, Tạ Thanh Diêu sớm đã biết rồi.
Anh ta lưu số của tôi, chưa từng gọi một lần.
Liễu Niệm : “Anh ấy rất nhớ chị. Nhưng biết chị không muốn gặp, nên mỗi lần đi tìm chị, đều không để chị phát hiện.”
“Anh ta biết cả địa chỉ hiện tại của tôi?”
“Biết.”
Cùng với hai chữ đó, trong điện thoại còn vang lên tiếng mở tủ.
Là Liễu Niệm đang mở két sắt của Tạ Thanh Diêu.
Bên trong không phải châu báu, không phải vàng bạc, cũng chẳng có tiền mặt.
Mà là… một chồng vé máy bay cũ đã hết hạn.
Trong suốt sáu năm qua, Tạ Thanh Diêu âm thầm qua lại hàng trăm lần, chưa một lần để tôi biết.
“Sinh nhật của chị, Thất Tịch, Lễ Tình Nhân, Tết… tất cả những dịp quan trọng, ấy đều đến thăm chị.”
Vậy thì sao? Tôi phải cảm à?
Liễu Niệm thở dài: “Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì… dạo gần đây trạng của ấy rất tệ. Bác sĩ , có lẽ chỉ còn sống nửa năm.”
“Vậy nên ở bên cạnh ta, đừng lãng phí thời gian gọi cho tôi.”
“Chị có biết trong két sắt, ngoài vé máy bay, còn có gì không?”
“Dù là gì cũng chẳng liên quan đến tôi.”
“Có liên quan đấy. Là di chúc. Anh ấy để lại toàn bộ tài sản cho chị.”
“Vậy cứ đốt nó đi, rồi bảo ta viết lại, để lại cho .”
Liễu Niệm: “…”
Cô ta bên kia điện thoại thở dài nặng nề, sau đó mới lên tiếng: “Vị Lam, chị có thể về một chuyến không?
Anh ấy muốn gặp chị… lần cuối.”
Tôi chưa nghĩ đã định từ chối.
Nhưng dòng chữ bình luận đã sáu năm không xuất hiện, giờ lại hiện lên —
【Nữ chính vẫn nên đến gặp nam chính lần cuối đi, để ta an lòng mà sớm ra đi.】
【Nếu không ta cứ cố gắng gắng gượng, ngủ có ngon không? Không sợ có ngày ta bất ngờ đến tìm à?】
Phải rồi. Tạ Thanh Diêu chết sớm một chút, tôi mới có thể thật sự an lòng.
Vì thế, tôi đồng ý với Liễu Niệm: “Được, tôi sẽ về.”
17
Lúc tôi đến bệnh viện, Tạ Thanh Diêu đang nằm trên giường ra cửa sổ.
Trời đã sang thu, lá trên cây ngoài kia đã vàng úa, rụng gần hết.
Những chiếc còn sót lại, cũng lay chực rơi theo gió.
Kiếp trước, tôi chết cũng là vào mùa thu.
Tạ Thanh Diêu khi đó đứng cạnh giường bệnh của tôi, bảo tôi đừng trách ta, cũng đừng đợi nơi suối vàng.
Hai khung cảnh của hai kiếp chồng lên nhau.
Đều là mùa thu, đều là trong phòng bệnh.
Chỉ khác là lần này, người nằm trên giường bệnh héo hon tiều tụy… là ta.
Tạ Thanh Diêu cố gắng nặn ra một nụ , giọng khàn khàn chào tôi:
“Em đến rồi.”
Tôi gật đầu.
Anh ta cố gắng muốn ngồi dậy lấy ghế cho tôi.
Nhưng hiện tại đến cả hơi thở cũng khó khăn, sao còn sức để những chuyện khác?
Tôi bước tới, ấn nhẹ vai ta xuống, ra hiệu cứ nằm yên.
Tạ Thanh Diêu bất ngờ gọi tên tôi:
“Vị Lam.”
“Anh đi.”
“Kiếp này em bảo đừng quấn lấy em nữa. Rất khó… đã .”
“Ừm.”
“Em muốn chết… cũng sắp rồi.”
“Ừm.”
“Vậy… như thế đã đủ để xóa hết oán hận kiếp trước chưa?”
“Đủ rồi.”
“Vậy nếu có kiếp sau, chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Tôi không trả lời ngay.
Tạ Thanh Diêu vẫn cứ tôi chăm , như thể khát khao có một câu khẳng định, để yên tâm ra đi.
Nhưng tôi chỉ đang diễn, sợ trả lời quá nhanh sẽ bị nghi ngờ.
Tôi giả vờ do dự rất lâu, giả vờ mềm lòng, rồi mới khẽ đáp:
“Được.”
Màn sương trong mắt Tạ Thanh Diêu cuối cùng cũng tan biến.
Anh ta rạng rỡ, hạnh phúc vô cùng.
Nhưng ta không biết, dòng bình luận cũng đang vui giùm tôi —
【Người chết thì mọi thứ chấm dứt. Sau hôm nay, nữ chính chính thức thoát khỏi nam chính rồi!】
【Rải hoa rải hoa~ Tạm thời không cần khắc biển “Thảm nhất vũ trụ” nữa~】
【Nữ chính ráng thêm chút nữa, ta sắp tắt thở rồi.】
Tôi không phải cố nhịn.
Tôi thật sự yên lòng mà chờ.
Đợi đến khi Tạ Thanh Diêu nhắm mắt, tôi đứng dậy, quay lưng bước đi không ngoái đầu.
Lúc đi ngang qua hành lang, gió từ cửa sổ lùa vào.
Chắc những chiếc lá còn lại trên cây ngoài kia… cũng vừa kịp rơi xuống đất.
(Toàn văn kết thúc)
Bạn thấy sao?