Ta khẽ cất tiếng thì thầm:
“Quý Ninh Sinh, ta và chàng đã là phu thê rồi.”
Ta nắm lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, từ từ kéo xuống.
Hắn như kẻ tù nhân trong tay ta, không thể trốn thoát, chỉ có thể thuận theo tâm ý của ta.
Xuân phong như lửa, một khi nổi lên thì khó lòng dập tắt.
Ta vốn tưởng mọi việc đều nằm trong tay mình, dù sao… ta cũng là người từng trải.
Nào ngờ, vẫn có chuyện bất ngờ xảy ra.
Trán đẫm mồ hôi, ta Quý Ninh Sinh — hắn lộ rõ vẻ áy náy, vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Là ta sai rồi! Không nên như , tất cả là lỗi của ta!”
Ta có chút choáng váng.
“…”
Nam nhân với nam nhân, quả thực có sự khác biệt lớn đến thế.
Ta biết, lỗi không phải ở Quý Ninh Sinh, bèn vòng tay ôm lấy cổ hắn, dịu giọng dỗ dành:
“Không trách chàng. Lần này chưa , … đợi thêm hai ngày nữa.”
Hắn sốt sắng:
“Ngày mai nhất định !”
Ta lại yếu thế:
“Không… không vội. Chúng ta đều cần thích ứng một chút.”
Nói trắng ra là — ta vẫn chưa thích ứng nổi.
Đêm ấy, Quý Ninh Sinh lặng lẽ ra phòng tắm một chuyến.
Ta giả vờ không hay biết gì cả.
Sáng hôm sau, mẫu thân hỏi ta đã viên phòng chưa, ta đành bất đắc dĩ đáp:
“Không cần vội.”
Quý Ninh Sinh bỗng trở nên vô cùng cần mẫn, ngoài việc hầu hạ phụ mẫu, thời gian còn lại đều đọc sách luyện võ.
Mỗi chiều đến, hắn lại ra hiệu buôn đón ta về phủ.
Liên tiếp ba hôm, ý tứ của hắn đã vô cùng rõ ràng, đến nỗi ta chẳng dám thẳng vào mắt hắn.
“Phu nhân, nàng xem… tối nay thử lại chăng?”
Ta bỗng thấy người nóng lên.
Nhưng, vì quá nhút nhát, ta viện cớ từ chối.
Hôm ấy, tri kỷ của ta là Chu Hải Đường tới thăm.
Nàng ấy lớn hơn ta hai tuổi, là thứ nữ của nhà Thiếu khanh.
Ta và nàng vốn là “oan gia”, vài năm trước từng cãi vã một trận ra trò, sau đó ta chủ hòa giải.
Ta giúp nàng phát tài, nàng giúp ta thế lực.
Vài năm qua, chúng ta chẳng giấu nhau điều gì.
Nàng đã thành thân, tóc búi kiểu phụ nhân.
Chu Hải Đường len lén liếc Quý Ninh Sinh, thấp giọng thì thầm:
“A Nguyệt, phu quân của muội thế nào? Ta với muội là bằng hữu, không gạt ta đấy. Thật lòng mà , ta rất ngưỡng mộ muội. Hai người mới thành thân, chí ít… cũng…”
Nàng ghé sát tai ta, ngón tay giơ ra năm ngón.
Ta lập tức hiểu ý, chỉ cảm thấy ngượng chín cả mặt.
Chu Hải Đường trợn mắt, sắc mặt ta mà đoán phần nào, kinh ngạc hỏi:
“Chẳng lẽ… vẫn chưa viên phòng?”
Ta đành ra nỗi khó .
Biểu cảm Chu Hải Đường thật đặc sắc, vừa hứng thú, vừa hâm mộ, lại có chút tiếc nuối.
“A Nguyệt à, muội như …”
Nàng ghé tai ta thì thầm mấy câu:
“Dùng chút rượu trợ hứng, có thể giúp bớt đau.”
Ta vốn định lần lữa thêm ít lâu, nàng chỉ điểm như thế, trong lòng lại có đôi phần… mong đợi.
Đêm buông xuống, ta tắm gội xong trước, Quý Ninh Sinh mới vào phòng tắm.
Hắn thường , mỗi ngày luyện võ, người đầy mồ hôi, dùng nước ta đã tắm qua là hợp nhất.
Vì , ngày nào cũng nhường ta tắm trước.
Ta nghe tiếng nước bên trong, liền tự rót mấy chén rượu trợ hứng uống trước.
Còn Quý Ninh Sinh, chắc chắn không cần… “trợ lực”.
Quả nhiên, rượu này công hiệu quá lớn.
Chưa đợi hắn ra, thân thể ta đã bắt đầu nóng rực.
Ý thức vẫn còn tỉnh táo, đầu óc ta toàn là hình ảnh vóc dáng cường tráng của Quý Ninh Sinh.
Kiếp trước, ai cũng ta mệnh tốt, mới gả cho Trần Cảnh.
Nhưng giờ đây, ta lại cảm thấy, kiếp trước “ăn” không ngon.
Ta không kiềm , đi thẳng tới phòng tắm.
Quý Ninh Sinh cứng đờ trong thùng tắm, dán mắt ta không chớp mắt.
Ta cũng hắn, tay không hề dừng, trực tiếp tháo bỏ lớp áo ngủ mỏng trên người.
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, ánh mắt càng thêm tối.
Ta như kẻ không cần ai dạy cũng hiểu, kiếp này sống đúng với lòng mình, phần nào cũng mất đi vẻ đoan chính ngày xưa, kề sát hắn, nhấc cằm hắn lên, khẽ:
“Quý Ninh Sinh, chàng là của ta.”
Trời đất đảo lộn, ta bị hắn bế thẳng vào thùng tắm.
Sức hắn lớn vô cùng.
Chuyện phía sau, đương nhiên là nước chảy thành sông.
Ta quên mất thời gian cụ thể, chỉ nhớ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại tiếp tục.
Trong mộng mị, ta lại nghĩ đến — thật sự thì, khác biệt giữa từng nam nhân, quả là quá lớn.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Ta tỉnh dậy, chẳng thấy bóng dáng Quý Ninh Sinh đâu.
An Lạc tít mắt, cố ý trêu chọc:
“Tiểu thư, đêm qua người khóc cả một đêm đấy.”
Ta liếc nàng một cái:
“Câm miệng.”
Ta đã sớm sai An Lạc sắc sẵn thuốc tránh thai — loại mua với giá cao, không tổn thân thể.
Ta và Quý Ninh Sinh còn trẻ, còn cả một đoạn đường dài phía trước, chưa phải lúc sinh con.
Phải đợi đến khi thời cơ chín muồi, khi nhà họ Thẩm đủ mạnh, khi Quý Ninh Sinh đủ sức bảo vệ mẹ con ta, ta mới sinh con.
Ta hỏi:
“Hắn đâu?”
An Lạc tất nhiên biết ta ai.
Nàng đáp, không khép miệng:
“Cô gia sáng sớm đã rời phòng rồi. E là cả đêm chẳng chợp mắt. Chạy mấy vòng ở trường luyện võ, rồi đến vấn an lão gia phu nhân. Sau đó luyện võ, giờ đang đọc sách.”
Ta không khỏi kinh ngạc vì thể lực của Quý Ninh Sinh.
Trong khi ta toàn thân đau nhức, hắn lại tinh thần phơi phới.
Đúng là thiên phú dị bẩm.
Không trách kiếp trước hắn có thể từ kẻ thô lỗ mà bước lên đại tướng quân.
Nhưng đến tận chạng vạng, ta vẫn không thấy bóng hắn.
Như thể đang cố tránh ta.
Bạn thấy sao?