Trọng Sinh Trở Lại [...] – Chương 1

Chương 1

Sau khi sống lại, tôi phấn khích đi tìm chồng, mong có thể tiếp tục mối nhân duyên ngọt ngào kiếp trước.

Nhưng lại nghe tin ấy bị bệnh và mất trí nhớ.

Tôi lo lắng đến tận nơi, lại chứng kiến cảnh Ninh Thiên Lỗi đang ôm ấp tứ với Lăng Man Man.

Tôi phẫn nộ chất vấn thì ấy lại ghét bỏ đuổi tôi ra khỏi cửa.

“Cô là con điên trơ trẽn từ đâu đến ? Người tôi luôn là Man Man.”

Tôi không cam lòng, khắp nơi cầu thầy hỏi thuốc, cúng bái khẩn cầu.

Cho đến một hôm, tôi vô nghe ta chuyện với :

“Thiên Lỗi, sắp đám cưới rồi, cậu giả vờ mất trí nhớ, biến Tô Tình Tuyết thành trò , cậu không sợ ấy phát hiện ra sự thật rồi đau lòng bỏ đi à?”

Ninh Thiên Lỗi tự tin:

“Tô Tình Tuyết tôi đến mức nào, cậu không hiểu đâu.

“Cô ấy không nỡ rời xa tôi đâu.

“Hơn nữa, hai nhà liên hôn, tôi không thể không cưới ấy.

“Chỉ là phải đợi Man Man sinh con trai đã, có chỗ đứng vững rồi. Nếu không, Tô Tình Tuyết lại dựa vào gia thế mà ép Man Man rời đi.”

Thì ra… Ninh Thiên Lỗi cũng trọng sinh.

Tôi cố nuốt nước mắt, xoay người gọi điện cho Dung Cảnh Hòa:

“Đám cưới của tôi… còn thiếu một rể. Anh đồng ý không?”

1

Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn lại những món quà mà Ninh Thiên Lỗi từng tặng.

Tôi cay đắng cất hết những món trước giờ chưa từng để ai chạm vào vào thùng.

Đã quyết định dứt khoát rời xa ta, thì những thứ này cũng nên vứt bỏ.

Mẹ tôi đau lòng rơi nước mắt bên cạnh.

Ba tôi nhịn không nổi, lên tiếng:

“Tiểu Tuyết, nếu con nhất định phải là Ninh Thiên Lỗi, thì ba đành hạ mình đến nhà họ Ninh.

“Nhường cho họ vài dự án, chắc cũng đổi ý họ.”

Tôi gương mặt gầy gò đi vì lo cho tôi của ba mẹ, chậm rãi mà kiên định :

“Ba mẹ… con không lấy Ninh Thiên Lỗi nữa!”

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc.

Tôi và ba mẹ vội vã chạy xuống dưới, liền thấy Lăng Man Man đang quỳ rạp trước cửa nhà tôi, nước mắt đầy mặt.

Rất đông người đã tụ lại xem.

Vừa thấy tôi, trong mắt ta vụt qua tia đố kỵ, sau đó là vẻ tội nghiệp cầu xin:

“Cô Tô, tôi xin đừng chia rẽ tôi và Thiên Lỗi, đừng đuổi tôi đi!”

Cô ta mắt sưng đỏ, ăn mặc phong phanh, quỳ gối cứng đầu không đứng dậy, càng khiến người xung quanh thêm thương cảm.

Ba tôi lạnh mặt, nghiêm giọng quát bảo vệ:

“Còn không mau đuổi ta đi!

“Lần sau ngay cả cổng cũng không trông nổi, thì khỏi việc luôn đi!”

Lăng Man Man vừa tránh né bảo vệ, vừa gào khóc thảm thiết:

“Cô Tô, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, tôi chỉ còn mỗi Thiên Lỗi thôi, xin hãy trả ấy lại cho tôi.

“Tôi và Thiên Lỗi nhau thật lòng mà, Tô, có gia thế, có nhan sắc, sao phải giành giật một người đàn ông không mình?

“Hơn nữa, tôi còn đang mang thai con của Thiên Lỗi, xin , vì đứa bé vô tội mà tha cho mẹ con tôi một con đường sống!”

Người xung quanh thấy ta đáng thương liền bắt đầu xì xào bàn tán:

“Thiếu gia nhà họ Ninh đã rõ không ấy, đại tiểu thư nhà họ Tô đâu cần cố chấp !”

“Nghe tiểu thư nhà họ Tô xưa nay quen thói cậy thế hiếp người, giờ còn muốn ép chết mẹ con người ta nữa, độc ác thật!”

Từng câu từng chữ cứ như kim đâm vào lòng tôi.

Rõ ràng Lăng Man Man mới là kẻ thứ ba, giờ lại bị đổ tội ngược cho tôi hoại người ta.

Thấy mọi người đều bênh vực mình, Lăng Man Man lén lút nở một nụ đắc ý với tôi, rồi khóc còn to hơn nữa.

“Cô Tô, với gia thế của , không có Thiên Lỗi cũng tìm người khác.

“Nhưng tôi là một đứa mồ côi, còn đang mang thai con ấy, ngoài ấy ra… tôi chỉ còn con đường chết.”

Nói rồi, ta cúi đầu dập đầu lạy tôi.

Tôi vội đưa tay ngăn lại, ta lại lập tức ngửa ra sau ngã xuống, ôm bụng hoảng loạn, khóc lóc van xin:

“Cô Tô, tôi biết hận tôi, đứa bé thì vô tội…

“Tôi không tranh giành Thiên Lỗi nữa, xin … hãy để tôi sinh đứa trẻ này ra.”

Tôi vừa định vạch trần lời dối của ta, thì một tiếng quát giận dữ vang lên ngay trên đầu tôi.

Sau đó, một lực mạnh đẩy tôi ngã nhào xuống đất.

“Tô Tình Tuyết, đừng quá đáng quá!”

02

Ninh Thiên Lỗi giận dữ đẩy tôi ra, vội vàng đỡ Lăng Man Man dậy đầy xót xa.

“Man Man, em không cần phải cầu xin ta!

Người bây giờ là em, sẽ không bao giờ cưới loại đàn bà độc ác như ta đâu.”

Lăng Man Man rưng rưng nước mắt, dịu dàng :

“Thiên Lỗi, là em có lỗi với Tô.

Chỉ cần ấy chịu chúc phúc cho tụi mình, đừng quỳ xuống lạy ấy, dù ấy có muốn đánh em, em cũng cam lòng.”

Ninh Thiên Lỗi cảm ôm ta vào lòng, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Sau đó ngẩng đầu tôi, ánh mắt hận không thể xé xác tôi ra thành từng mảnh:

“Tô Tình Tuyết, không còn chút liêm sỉ nào à?

Tôi căn bản không quen biết , cứ mặt dày bám lấy tôi, thiếu đàn ông đến mức đó sao?”

Nghe những lời khinh miệt cay nghiệt của Ninh Thiên Lỗi, mắt tôi đỏ hoe, trong miệng tràn đầy vị tanh của máu.

Kiếp trước rõ ràng chính ta là người thề tôi đến chết, bây giờ lại tôi như kẻ thù.

Ba tôi tức đến toàn thân run rẩy, giận dữ chỉ vào mặt Ninh Thiên Lỗi:

“Ninh Thiên Lỗi! Mày dám sỉ nhục con tao như à?

Chuyện này, tao nhất định sẽ tính sổ với nhà họ Ninh! Để ba mẹ mày dạy lại mày cách người!”

Ninh Thiên Lỗi cứng người lại, vẫn cố chấp :

“Tôi sai à? Nếu không phải Tô Tình Tuyết cứ dây dưa không dứt, thì Man Man sao phải quỳ xuống cầu xin?

Hơn nữa, Tô Tình Tuyết còn ra tay đẩy Man Man, mọi người ở đây đều thấy cả!

Nếu ba mẹ tôi biết ta ác độc thế này, chắc chắn đã hủy hôn sớm rồi!”

Rồi ta cúi đầu, nghiêm túc hứa với Lăng Man Man đang trong lòng:

“Man Man, yên tâm đi, sẽ không để em và con phải chịu ấm ức đâu.”

Lăng Man Man cảm ôm chặt lấy ta, nước mắt lã chã.

Nhìn hai người họ diễn vở đương thắm thiết ngay trước mặt mình, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.

Ninh Thiên Lỗi trước kia từng tôi say đắm, có lẽ ngay từ đầu… đã là một lời dối.

Tôi kéo tay ba lại, ngăn ông thủ, giọng bình tĩnh:

“Ninh Thiên Lỗi, chúng ta hủy hôn đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...