Trọng Sinh Trở Lại, [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi và chồng cùng trọng sinh.

Kiếp trước, ấy là nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu từng càn quét giải Grammy.

Còn tôi là ca sĩ thiên tài, liên tiếp giành giải Bài hát vàng.

Chúng tôi như cặp đôi trời sinh, cùng nhau tạo nên huyền thoại của giới âm nhạc.

Trọng sinh về đúng ngày thi tuyển của cuộc thi tân binh, tất cả thí sinh đều căng thẳng, chỉ riêng tôi bình thản ung dung.

Tôi biết ấy nhất định sẽ chọn tôi, cuộc thi lần này sẽ là điểm khởi đầu cho hành trình đỉnh cao của chúng tôi.

Cho đến khi, từ hàng ghế giám khảo, Giang Dụ Bạch lạnh nhạt ngẩng đầu, chỉ tay về phía một ôm đàn guitar khác.

Tôi mới nhận ra, người đàn ông từng vì tôi mà thức trắng đêm trong phòng thu năm xưa…

Lại không hề muốn sống lại cuộc đời giống như kiếp trước.

1

Trên sân khấu, tôi nắm chặt micro, tai ù đi vì tiếng ong ong.

Vừa nãy còn đang âm thầm đắc ý, giờ đây đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tại sao?

Tại sao Giang Dụ Bạch không chọn tôi như kiếp trước?

Kết quả này không chỉ khiến tôi bất ngờ, mà tất cả mọi người có mặt, thậm chí cả khán giả đang xem livestream cũng sững sờ.

Tuy là thí sinh mới, tôi là ca sĩ sáng tác tài năng hiếm gặp.

Chỉ với ca khúc gốc “Chìm Đắm”, tôi đã chứng minh thực lực, suốt vòng loại sau đó gần như biến thành buổi công bố tác phẩm cá nhân của tôi.

Người có mắt đều ra, thực lực của tôi vượt xa Hứa Thiên Thiên.

Mà lúc này, Giang Dụ Bạch vừa thắng giải Grammy, đang ở đỉnh cao danh tiếng.

Mọi người đều tưởng rằng vị nhà sản xuất mát tay này nhất định sẽ không do dự mà chọn tôi.

Vậy mà ta lại chọn Hứa Thiên Thiên.

Một chỉ hát một bản dân ca tầm thường, kỹ thuật vụng về, đến đoạn cao trào còn suýt chệch tông.

Dựa vào cái gì?!

Tôi thậm chí muốn lao xuống sân khấu, túm lấy cổ áo ta, hỏi cho ra lẽ.

Tôi gắt gao chằm chằm vào Giang Dụ Bạch đang ngồi ghế giám khảo, cố tìm một chút cảm nào đó trên khuôn mặt ta.

Nhưng ta chỉ lặng lẽ ngồi đó, hai tay đan vào nhau, ánh mắt thờ ơ xa cách, như thể tôi chỉ là người xa lạ.

Tôi không hiểu, tại sao sống lại một lần nữa, mọi thứ lại khác hoàn toàn?

Chẳng lẽ chính việc tôi trọng sinh đã thay đổi mọi thứ?

Kiếp trước, Giang Dụ Bạch từng nhiều lần với tôi:

“Tiểu Lê, giọng hát của em như thiên thần ban phước .”

“Ngay lần đầu tiên nghe em hát, đã nghĩ: Sao lại có người sở hữu chất giọng linh đến thế? Cho dù em chỉ là sinh viên, em là người mà ông trời đặc biệt ưu ái.”

Thế mà giờ đây, đến ánh cũng không muốn dành cho tôi.

Có lẽ vì thấy ánh mắt mọi người đều nghi ngờ.

Giang Dụ Bạch ở ghế giám khảo lặp lại một lần nữa: “Lựa chọn của tôi là Hứa Thiên Thiên.”

MC gượng hai tiếng, lấy lại tinh thần sau cơn sốc, cố gắng xoa dịu bầu không khí:

“Vậy thưa thầy Giang, thầy có thể chia sẻ lý do chọn Hứa Thiên Thiên không? Mọi người đều rất bất ngờ.”

Giang Dụ Bạch đầy trìu mến: “Hứa Thiên Thiên là một viên ngọc thô, trong giọng hát của ấy có sự chân thành và thuần khiết khiến tôi cảm . Tôi tin rằng chỉ cần cho ấy cơ hội, ấy nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.”

Lúc những lời này, tôi phải gắng lắm mới không bật lạnh.

Không ngờ một người chuyên nghiệp như Giang Dụ Bạch lại đưa ra một lý do mơ hồ đến thế.

MC ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy thầy Giang có điều gì muốn với Kỷ Lê không?”

2

Cả khán phòng im phăng phắc.

Giang Dụ Bạch cuối cùng cũng về phía tôi.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim tôi đập mạnh, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, thậm chí hơi cau mày.

Một lúc sau, nhàn nhạt lên tiếng:

“Kỷ Lê là một ca sĩ vô cùng tài năng, tôi tin rằng nếu là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng.”

“Nhưng,” chuyển giọng, khẽ dừng một nhịp, “nếu lần này tôi không chọn Hứa Thiên Thiên, có lẽ ấy sẽ mãi mãi không có cơ hội. Cô ấy cần sân khấu này hơn Kỷ Lê.”

Toàn thân tôi cứng đờ trên sân khấu.

Thì ra, đây mới là lý do thật sự ấy chọn Hứa Thiên Thiên.

Nhưng tôi không hiểu.

Một người luôn khắt khe trong chuyên môn như , từ khi nào lại trở nên mềm lòng đến thế?

Lời của Giang Dụ Bạch vừa dứt, phòng livestream đã bùng nổ.

【Cảm quá! Giang Dụ Bạch đúng là quá dịu dàng!】

【Đây mới là nghệ sĩ có cảm, có lý tưởng!】

【Kiếp trước Hứa Thiên Thiên chắc cứu cả dải Ngân Hà!】

Trên sân khấu, Hứa Thiên Thiên khóc như mưa.

Cô ta buông cây đàn, lao thẳng khỏi sân khấu, nhào vào lòng Giang Dụ Bạch.

Giang Dụ Bạch gần như theo phản xạ mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy ta.

Cái ôm đó quá chặt, chẳng giống sự viên giữa thầy và trò, mà giống như nhân xa cách lâu ngày tìm lại nhau.

Nhìn cái ôm đáng lẽ thuộc về tôi lại bị một khác chiếm lấy, mắt tôi bỗng nhòe đi.

Mọi người xung quanh đều cảm vì họ, tôi cũng rơi nước mắt.

Chỉ là, nước mắt ấy không phải dành cho họ, mà là vì chính tôi.

MC thấy tôi thất thần, liền đưa micro lại gần: “Tiểu Lê, có thể chia sẻ cảm lúc này không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...