Vừa , tôi vừa quan sát nét mặt của Minh Châu.
Không ngờ vẻ mặt ta lại càng thêm đắc ý, như thể mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay.
Tôi liếc sang Cao Tiểu Bình bà ta cũng đầy vẻ khinh bỉ, không thèm che giấu.
Lúc này, cảnh sát dẫn từ trong đám đông ra hai người:
“Chúng tôi đã điều tra nơi cung cấp nguyên liệu.”
“Hai người này là chủ tiệm hoá chất. Họ cũng đã xác nhận người mua axit nitric là !”
Tôi c.h.ế.t sững.
“Chuyện này là sao? Rõ ràng mấy ngày qua tôi luôn ở viện tâm thần mà!”
Cao Tiểu Bình lại giở giọng châm chọc:
“Cát Nhạn! Cô đã ngu, còn sinh ra đứa con còn ngu hơn !”
Bà Cát Nhạn thì lại thản nhiên:
“Tôi ngu thì tôi nhận, tôi có tiền nha!”
“Còn con tôi ngu hay không, không tới lượt .”
“Nhưng có điều con tôi chắc chắn cũng có tiền!”
Phòng livestream lại một lần nữa bùng nổ:
【Hai mẹ con nhà giàu kia ơi, xin các người bớt diễn lại cái không?! Chính là Lãnh Nhiễm Nhiễm cho nổ trường rồi, diễn thêm cũng vô ích thôi!】
【Có tiền thì sao? Có tiền là muốn gì thì à?】
【Cảnh sát còn đợi gì nữa, mau bắt con nhỏ đó đi!】
【Có tiền thì phải dám nhận chứ? Lỡ nổ rồi thì xây lại cho trường mười cái phòng thí nghiệm khác là xong chuyện mà ?!】
…
Sự ý tại hiện trường lại quay về phía Cát Nhạn.
Bà ta ngẩng đầu kiêu ngạo, y hệt con mèo trắng đỏng đảnh trong phim Tom và Jerry:
“Quyên góp cho trường mười cái phòng thí nghiệm cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng nếu con tôi không , thì chúng tôi tuyệt đối không nhận tội!”
Rồi bà ta nghiêng đầu Cao Tiểu Bình, khóe môi cong lên châm biếm:
“Cao Tiểu Bình, không quên cái tên Tô Dĩ Tu đấy chứ?”
Vừa nghe tới cái tên đó, vẻ mặt đắc thắng của Cao Tiểu Bình lập tức nứt ra một đường.
Mọi người bắt đầu xì xào: “Tô Dĩ Tu là ai nữa ?”
Cả hiện trường đều ngơ ngác, không ai biết cái tên đó là ai.
Ngay cả tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Cát Nhạn tiếp tục lên tiếng, giọng chậm rãi lạnh lùng:
“Cao Tiểu Bình, năm đó cứ bám lấy ấy mãi không buông, đáng tiếc là, ngườ ấy thích là tôi.”
“Sau khi chúng tôi tốt nghiệp, liền lập tức kết hôn.”
“Chẳng ngờ cũng cưới gần như cùng thời điểm với tôi.”
“Lúc đó tôi còn tưởng đã buông bỏ, tôi thật lòng thấy mừng cho .”
“Về sau, tôi có thai. Không lâu sau, cũng mang thai.”
“Lúc ấy tôi còn nghĩ, là con chúng ta sau này có thể với nhau.”
“Nhưng rồi đến giữa thai kỳ, Tô Dĩ Tu đột nhiên biến mất.”
“Khi đó tôi muốn báo cảnh sát, cứ chắc như đinh đóng cột rằng đã xem bói, ấy chắc chắn sẽ trở về.”
“Tôi cũng không ngờ vài ngày sau ấy thật sự trở về thiệt.”
“Nhưng người đó… hoàn toàn không giống người chồng trước đây của tôi nữa.”
“Tôi thậm chí nghi ngờ có ai đó đang giả mạo ấy.”
“Tôi muốn biết thời gian mất tích đó, ấy đã đi đâu, gì.”
“Nhưng chưa kịp điều tra, ấy đã phát bệnh nặng.”
“Lúc ấy tôi sắp sinh con, không thể vào viện chăm sóc.”
“Trước khi chết, ấy chỉ với tôi đó là bệnh di truyền trong gia tộc, bảo tôi đừng truy cứu.”
“Sau này, khi biết đã tráo đổi con tôi, tôi lập tức đến bệnh viện tra hồ sơ y tế năm đó của Tô Dĩ Tu.”
Quản gia bước ra, đưa một tập hồ sơ bệnh án cho cảnh sát.
Cao Tiểu Bình định nhào tới giật lấy, cảnh sát nhanh tay giữ chặt, không để bà ta thành công.
Tôi vội rướn người tới xem, ở trong bệnh án ghi rõ:
Tô Dĩ Tu c.h.ế.t vì phản ứng đào thải khi ghép hệ miễn dịch.
Bác sĩ nghi ngờ ta từng cấy ghép toàn bộ da cơ thể.
Cấy ghép toàn bộ da?!
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình.
Đây là phim kinh dị à?!
Phòng livestream lại náo loạn:
【Gì cơ?! Cấy ghép toàn thân?! Đây là truyện ma à?!】
【Không lẽ ông Tô Dĩ Tu đó không phải là Tô Dĩ Tu thật, mà là… người khác khoác da ông ta?!】
【Vậy rốt cuộc người đàn ông năm đó là ai? Và Tô Dĩ Tu thật đã biến mất đi đâu rồi?】
…
Cát Minh Châu run bần bật như bị rút hết xương sống,
Cao Tiểu Bình ngồi cạnh liên tục vỗ về tay ta, an ủi từng chút một.
Cao Tiểu Bình quay sang với bà Cát Nhạn:
“Giờ đang về vụ nổ ở khu thí nghiệm trường học, lôi Tô Dĩ Tu ra gì?”
“Toàn là mấy chuyện cũ rích, chẳng liên quan gì hết.”
Nhưng bà Cát Nhạn lại lạnh lùng đáp:
“Những chuyện này nhất định phải ra!”
“Nếu không , thì sao mọi người biết các người đã đưa một ‘Lãnh Nhiễm Nhiễm giả’ đi đánh b.o.m khu thí nghiệm như thế nào!”
“Tôi còn nhớ rõ lúc đó Tô Dĩ Tu c.h.ế.t trước, không lâu sau chồng cũng c.h.ế.t theo, đúng không?”
“Lúc ấy tôi vừa mất chồng, vừa sinh con xong, đau đớn đến mức chẳng còn tỉnh táo để nghi ngờ gì.”
“Tôi cũng không dám nghĩ, người thân nhất đời tôi, lại độc ác đến mức lột hết da người mình từng để ghép lên mặt chồng mình!”
Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường nổ tung!
“Trời đất ơi, trên đời thật sự có kỹ thuật thay da à?!”
“Cô giáo Cao đúng là quá kinh dị, ác độc đến tận xương tủy!”
“Nhưng mà… có khi bà chị nhà giàu kia bịa ra hết đấy! Nghe giống phim quá rồi còn gì!”
Bạn thấy sao?