Trong bệnh viện, bà Vương nôn mửa liên tục, Dương Hải Đình bưng bô đổ bô, giặt quần áo vì chê bẩn còn nôn khan mấy lần, Vương Thế Kiệt thương xót “em nuôi” đành phải tự mình ra tay.
Đáng tiếc, hắn quen sống cuộc sống sung sướng, vừa giặt hai cái quần lót đã tức giận bỏ đi.
Người quen bày cho hắn cách người giúp việc, tiền tiết kiệm của tôi đã bị đòi lại, mà hắn vừa tổ chức linh đình cho Dương Hải Đình, chi phí ở bệnh viện huyện lại không hề rẻ so với ở quê, một hồi xoay sở Vương Thế Kiệt chẳng còn lại bao nhiêu.
Nảy ra một ý, hắn mới nhớ đến tôi, cái người lao miễn phí này!
Thấy tôi hắn, Vương Thế Kiệt hiếm khi hạ giọng: “Xuân Mai, và mẹ không thể thiếu em, biết em giận và Hải Đình thân thiết, sau này sẽ giữ khoảng cách với nó!”
“Em xem chúng ta là thanh mai trúc mã, mẹ lại quen em chăm sóc rồi, những việc nặng nhọc đó không có em thì ai ? Hay là em xin nghỉ mấy ngày, chăm sóc mẹ xuất viện rồi quay lại việc?”
Tôi lạnh lùng Vương Thế Kiệt.
Thật sự bị sự trơ trẽn của hắn chọc .
Kiếp trước bà Vương nằm liệt giường, hắn nhờ người chuyển tôi đến bộ phận hậu cần nhàn hạ, tôi tưởng hắn thương tôi, ai ngờ lại là để tôi ban ngày chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà.
Đáng thương tôi vừa giúp hắn chăm sóc mẹ già, vừa bị hắn lừa dối, cật lực tiết kiệm tiền lại bị hắn đem cho Dương Hải Đình.
Càng trớ trêu hơn là, cuối cùng tôi còn bị bà Vương chỉ thẳng vào mặt mắng, bà ta tôi là sao chổi, là gà không đẻ trứng, còn tất cả là do số mệnh tôi kém cỏi mới con trai bà bị thương khiến nhà họ Vương tuyệt tự.
Dưới sự đè nén tinh thần lâu dài của bà Vương, tôi thật sự nghi ngờ bản thân, mãi đến khi chết tôi mới biết, hóa ra Vương Thế Kiệt mới là kẻ chủ mưu!
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi lạnh băng, cố mỉa mai: “Mẹ ai người nấy lo, sao, không muốn chăm sóc mẹ à?”
Vương Thế Kiệt đương nhiên : “Anh là đàn ông phải việc lớn, sao có thể ở nhà hầu hạ người khác.”
Tôi thấy buồn : “Vậy chẳng phải có Dương Hải Đình sao? Cô ta là em nuôi của , đầu óc thông minh, chuyện lại dịu dàng, cả và mẹ đều thích.”
Vương Thế Kiệt giật mình nhảy dựng lên: “Hải Đình? Sao có thể! Cô ấy không phải là loại da dày thịt béo như em, cuộc đời nó không nên bị vùi dập bởi những việc vặt vãnh trong nhà.”
Tôi liếc hắn một cái: “Vậy thì để mẹ chờ chết đi!”
Tôi tưởng rằng đến nước này, Vương Thế Kiệt sẽ từ bỏ, đáng tiếc tôi đã đánh giá thấp sự trơ trẽn của lòng người.
Hắn trực tiếp đưa tay ra, không chịu buông tha: “Ghen tuông cũng phải có giới hạn thôi, Trương Xuân Mai, nếu em không muốn chăm sóc mẹ , thì dù sao cũng phải bỏ tiền ra chứ?”
“Nếu em không bỏ tiền không bỏ sức, sẽ với người khác là em bất hiếu với mẹ chồng, thấy chết không cứu!”
Nếu là trước đây có lẽ tôi đã bị hắn nắm thóp, đáng tiếc kiếp này tôi sẽ không bị danh tiếng lụy.
Tôi thờ ơ : “Tùy .”
Vương Thế Kiệt lại đột nhiên im lặng.
Một phút sau.
Hắn chằm chằm vào tôi, ánh mắt âm hiểm.
“Trương Xuân Mai, có phải em đã trọng sinh rồi không?”
6
Tôi bình tĩnh Vương Thế Kiệt.
Bàn tay giấu dưới gầm bàn lại nắm chặt thành quyền: “Trọng sinh cái gì, Vương Thế Kiệt, bị ngốc à?”
Thấy tôi ngước mắt lên, Vương Thế Kiệt đắc ý.
“Em trọng sinh cũng vô dụng thôi, đừng tưởng không biết, em kết hôn với là để đợi giấy đăng ký kết hôn giả, mượn cớ đó tố cáo lừa hôn.”
Bề ngoài tôi trấn tĩnh, trong lòng lại hoảng sợ vô cùng.
Vương Thế Kiệt trọng sinh từ khi nào, chẳng lẽ đêm đó hắn cố để tôi nghe lén?
“Đáng tiếc, lần này giấy đăng ký kết hôn là thật, Trương Xuân Mai, em đừng hòng thoát khỏi !”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nữa.
Tức giận đến mức tát thẳng vào mặt Vương Thế Kiệt: “Tại sao lại đối xử với tôi như , tại sao không buông tha cho tôi!”
Vương Thế Kiệt lấy ra một tập tài liệu từ trong ngực: “Em cái thư báo nhập học nâng cao này sao?”
Tôi vội vàng nhảy lên đưa tay ra với lấy.
Vương Thế Kiệt lại cố giơ cao thư báo lên.
Còn khiêu khích lùi lại hai bước.
“Anh còn thắc mắc sao em vô duyên vô cớ hủy bỏ học tịch, hóa ra đã sớm biết mình đậu, cố khó dễ cho Hải Đình!”
Tôi đau lòng lá thư báo trong gang tấc.
Gào lên với Vương Thế Kiệt: “Chúng ta là thanh mai trúc mã, dù có chút lương tâm cũng không nên đối xử với tôi như ! Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với !”
Vương Thế Kiệt thấy tôi khóc, cả người hắn khựng lại một chút: “Anh không phải, chỉ thấy em quá mạnh mẽ, không giống như Hải Đình…”
Mạnh mẽ?
Tôi chế nhạo nhếch khóe miệng.
Lần đầu tiên cảm nhận cái gọi là phụ nữ biết nũng nịu thì số sướng.
Vương Thế Kiệt thấy bầu không khí đã đủ, hắn liền tung ra con bài tẩy: “Chỉ cần em đồng ý khôi phục học tịch, sau đó ba năm này chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ , đợi Hải Đình tốt nghiệp, sẽ ly hôn với em, trả lại tự do cho em!”
Tôi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, thở dốc mấy hơi mới bình tĩnh lại: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Sắc mặt Vương Thế Kiệt lập tức tối sầm lại, thậm chí còn lấy ra một sợi xích sắt từ sau lưng: “Nếu em không đồng ý, sẽ xích em lại, không cho em đi đâu hết…”
Nhìn thấy sợi xích sắt vừa đen vừa to.
Cơ thể tôi theo bản năng run rẩy.
Ký ức về khoảnh khắc trước khi bị chặt chân ở kiếp trước ùa về, chân tôi mềm nhũn cả người ngã ngồi xuống ghế.
Dương Hải Đình lại lúc này xông ra.
Cô ta tươi rói, khoác tay Vương Thế Kiệt: “Anh Thế Kiệt, xem em đúng không?”
“Em đã bảo rồi phụ nữ không nếm trải khổ sở thì không biết ngoan ngoãn, xem ta bây giờ, có giống một con chó ngoan ngoãn không?”
Vương Thế Kiệt toe toét: “Trước đây em bảo dùng chuyện trọng sinh để lừa ta, không ngờ lại thật sự có thu hoạch.”
Dương Hải Đình cố ôm chặt Vương Thế Kiệt.
Khiêu khích trước mặt tôi: “Anh Thế Kiệt, về nhà xích ta lại, nếu ta ngoan ngoãn thì thưởng cho ta miếng xương, không ngoan thì dùng roi da quất, ha ha ha…”
Bạn thấy sao?