Trùng Sinh Ba Mươi [...] – Chương 2

Thím tôi tức đến nỗi giậm chân bình bịch không biết trút giận vào đâu, con trai bà ta thì bà thương không nỡ mắng.

Thật ra, trước đó tôi đã lặng lẽ nghỉ việc, gom tất cả số tiền dành dụm suốt mấy năm qua khoảng 177 đồng, đây là toàn bộ tài sản và cũng là vốn liếng để tôi lại cuộc đời.

Tôi dùng số tiền đó mua vé tàu đi về phương Nam, định tìm cơ hội mới.

Khoảnh khắc đoàn tàu lăn bánh, tôi khung cảnh ngày một xa dần, lòng ngổn ngang trăm mối.

Tôi gọi điện cho Lương Tuyết, nhờ ta nhắn lại với rằng tôi bị thím mắng quá đáng, muốn vào Nam lập nghiệp, bao giờ có thành tựu mới quay về.

Lần đầu đặt chân đến miền Nam, sự phồn hoa của đô thị khiến tôi vừa phấn khích vừa thấp thỏm.

Nhưng thực tế ngay lập tức dội cho tôi gáo nước lạnh.

Trả xong tiền phòng, mua thêm vài món đồ dùng sinh hoạt, tôi chỉ còn đúng 100 đồng.

Ở nơi chi phí đắt đỏ như thế này, 100 đồng chẳng thấm vào đâu.

Tôi phải nhanh chóng tìm việc, nếu không đến cái ăn cũng là vấn đề.

May mắn thay, tôi xin chân bán hàng trong một cửa hiệu quần áo.

Tuy lương không cao, chủ shop lo luôn chỗ ở và bữa ăn, tạm thời tôi không phải lo trú thân.

Tôi hiểu rõ cơ hội này khó có nên vô cùng trân trọng.

Ngày nào tôi cũng đến sớm nhất, về muộn nhất.

Tôi nhiệt đón tiếp từng vị khách, kiên nhẫn giới thiệu các mẫu trang phục rồi dựa vào dáng người và khí chất của họ để tư vấn phối đồ.

Nhờ mắt thẩm mỹ sẵn có từ kiếp trước cùng sự siêng năng, tôi nhanh chóng khách quý mến và tin tưởng.

Có lần, một khách hàng dạo vòng quanh cửa tiệm rất lâu, có vẻ muốn mua quần áo cứ chần chừ mãi.

Tôi chủ hỏi han, hóa ra ấy cảm thấy bản thân hơi mập, khó tìm đồ ưng ý.

Tôi tươi trấn an rồi chọn giúp ấy mấy món dáng suông, tông màu dịu, còn khéo léo hướng dẫn cách chỉnh lại chi tiết trên trang phục để trông thon gọn hơn.

Khi bước ra khỏi phòng thử, ấy như lột xác hẳn, ngắm mình trong gương với vẻ ngạc nhiên thích thú, rồi mua luôn mấy món đó.

Trước khi rời đi, ấy còn giơ ngón tay cái khen ngợi, từ nay sẽ chỉ ghé chỗ chúng tôi mua đồ.

Cứ thế, nhờ tài ăn khéo, tinh thần việc cần mẫn và khả năng phối đồ độc đáo, doanh số của tôi luôn nằm trong top đầu của cửa tiệm.

Vỏn vẹn vài tháng, tôi đã cất nhắc lên quản lý cửa hàng.

Đó là một sự khích lệ to lớn với tôi.

Làm quản lý, lương tôi tăng rõ rệt, cộng thêm khoản hoa hồng, mỗi tháng tầm hai đến ba nghìn đồng, con số này ở quê thì chẳng dám mơ.

Sau một năm ở vị trí quản lý, tôi tích lũy ba vạn đồng.

Nhưng tôi không muốn mãi , trong lòng luôn ấp ủ hoài bão khởi nghiệp.

Nghĩ kỹ một thời gian, tôi quyết định nghỉ, tự mở cửa hàng quần áo của chính mình.

Tôi lập tức bắt đầu tìm kiếm mặt bằng phù hợp, sau giờ lại cật lực lang thang khắp các phố phường.

Đã xem vô số chỗ, chỗ thì hẻo lánh, chỗ thì quá đắt, chỗ lại diện tích không hợp.

, tôi không nản lòng, tin rằng chỉ cần cố gắng sẽ tìm ra nơi ưng ý.

Quả nhiên, trời không phụ lòng người.

Cuối cùng, tôi cũng tìm một căn mặt tiền 60 mét vuông trên con phố thương mại sầm uất, khu này đông đúc, tiện ích xung quanh đầy đủ, giá cũng nằm trong khả năng chi trả.

Tôi chẳng do dự mà ký hợp đồng, bắt tay vào chuẩn bị khai trương.

Kế đến là vấn đề trang trí cửa tiệm.

Tôi biết rõ tầm quan trọng của việc decor trong việc thu hút khách nên không dám lơ là.

Đúng lúc tôi đang loay hoay thì chủ cũ giới thiệu cho tôi một người: Trần Hi.

Trần Hi năm nay 25 tuổi, đừng ấy trẻ mà coi thường, ấy đã có đội thợ riêng, có tiếng trong giới thi công.

Lần đầu gặp , Trần Hi mặc bộ đồ công nhân gọn gàng, ánh mắt toát lên vẻ quả quyết và tự tin.

Vừa thấy tôi, ấy có vẻ hơi bối rối, gương mặt thoáng ửng đỏ, hỏi với giọng ngập ngừng: “Em là bà chủ ở đây sao?”

Tôi gật đầu rồi bắt đầu trao đổi quan điểm và kinh nghiệm về trang trí nội thất.

Nghe xong, lập tức hào hứng thể hiện chuyên môn, từ phong cách thiết kế, lựa chọn vật liệu, bố cục không gian, tất cả đều đề xuất rất chi tiết và chuyên nghiệp.

Anh còn lật sổ ghi chép các dự án trước kia, kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của tôi.

Chúng tôi bàn bạc suốt cả ngày, cuối cùng chốt phương án.

Gian chính dùng tông vàng nhạt ấm áp để tạo cảm giác ấm cúng, dễ chịu.

Vật liệu thiên về gỗ tự nhiên, thể hiện sự thân thiện môi trường.

Giá trưng bày sơn đen, nổi bật trên nền ấm, càng tôn lên vẻ đẹp của trang phục.

Biển hiệu màu đen in chữ “Thanh Thanh Boutique” toát lên vẻ giản đơn bắt mắt.

Đây vốn chỉ là một hợp đồng nhỏ với đội của Trần Hi, lại cực kỳ để tâm, ngày nào cũng đến giám sát.

Anh em trong đội còn trêu: “Ô kìa Hi ơi, lại đến nữa à.

Lo chúng tôi ẩu hay có ý đồ gì khác đây?”

Trần Hi chỉ : “Mang trà mát cho em thôi, dạo này vất vả quá.

Mấy người uống cho đỡ khát, khỏi nhiều.”

Dần dần, tôi cũng nhận ra tâm ý của Trần Hi, vừa cảm vừa bối rối.

Trong lúc hạng mục trang trí tiến triển thuận lợi, tôi cũng bận rộn tìm kiếm nhà cung cấp.

Ngày nào tôi cũng lặn lội hết chợ đầu mối này đến khu buôn bán khác, đối chiếu chất lượng, giá cả, mẫu mã.

Sau vô số lần chọn lựa, đàm phán thì tôi cũng chọn mấy xưởng đạt cầu để ký kết hợp tác.

Độ chớm hè, tôi dốc gần như toàn bộ tiền, nhập về các mẫu trang phục theo 4 gam: xanh nhạt, vàng kem, trắng, và denim.

Đây đều là những thiết kế tôi chăm chút chọn lựa, chất lượng tốt, mẫu mã hợp xu hướng, khiến tôi tràn đầy niềm tin.

Để vận hành trơn tru, tôi thêm một trẻ tên Tiểu Lục.

Cô bé năng hoạt bát, rất đam mê thời trang, còn đem đến cho cửa hàng bầu không khí tươi mới.

Tôi chia cửa hàng thành bốn khu, mỗi khu để một tông màu, vừa thuận tiện cho khách lựa đồ, vừa giúp tổng thể gọn gàng, sáng sủa.

Ngày trước khai trương, chủ cũ đến xem, bà ấy lo lắng: “Thanh Thanh ơi, chỉ bán 4 màu này liệu có đơn điệu quá không?”

Tôi ngoài mặt trấn an thật ra trong lòng cũng thấp thỏm.

Tối hôm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ , hình dung đủ viễn cảnh trái ngược nhau, lúc thì mơ khách tới đông nườm nượp, lúc lại sợ không ai tới mua.

Chợt, tôi mơ thấy Lý Kiếm và Hoàng Vân Tuyết đứng trước cửa tiệm, trỏ vào biển hiệu mà nhạo: “Cô còn đòi mở cửa hàng? Đừng mơ mộng nữa, thế nào cũng lỗ vốn cho xem.”

Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm đến cửa hàng, cùng Tiểu Lục chuẩn bị lần cuối.

Chúng tôi nhiệt tiếp mỗi vị khách ghé qua, quảng bá chương trình khuyến mại “mua 2 tặng 1” nhân dịp khai trương, còn dùng câu câu: “màu sắc dự đoán sẽ thịnh hành tại cảng” để điểm thu hút.

Có lẽ chính sự nhiệt của chúng tôi đã lan tỏa đến mọi người, hoặc chương trình khuyến mãi thực sự quá hấp dẫn nên ngày khai trương đầu tiên, cửa tiệm đông khách đến mức bất ngờ.

Khách xếp hàng không dứt, khu vực thử đồ cũng phải chờ đợi rất lâu, tôi và Tiểu Lục quay cuồng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, trong lòng lại vô cùng phấn khích.

Kết thúc một ngày, cả hai mệt đến đau lưng mỏi vai, khi xấp tiền dày cộp thì bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.

Thế , ngày vui chẳng kéo dài lâu.

Sau 5 ngày đầu buôn bán tấp nập, khách bỗng thưa thớt hẳn.

Tôi nhận ra các cửa hàng xung quanh bắt đầu bắt chước, họ cũng bán bốn màu trang phục y hệt tôi, giá lại tương đương, thậm chí có nơi còn rẻ hơn khiến cửa tiệm của tôi bị ảnh hưởng nặng nề.

Đến ngày thứ 8, vài vị khách lác đác trong tiệm, tôi chán nản vô cùng.

Tôi bảo Tiểu Lục gỡ tấm áp phích “mua 2 tặng 1” xuống, bắt đầu suy nghĩ phương án tiếp thị mới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...