Họp xong, Trần Hi bước đến, ánh mắt chất chứa thương và áy náy: “Thanh Thanh, biết không khéo léo xử lý việc liên quan đến Tiểu Lục nên em buồn. Nhưng hãy tin , từ đầu đến cuối, chỉ có mình em.”
Nhìn vẻ chân thành của , nhớ lại quãng thời gian chúng tôi đồng hành, tôi quyết định buông bỏ khúc mắc và lành với .
Chuỗi cửa hàng khai trương suôn sẻ, tưởng chừng có thể yên ổn kinh doanh, ai ngờ Ái Gia lại khởi xướng một loạt chiêu trò mới.
Giống như đàn sói đói luôn rình rập, chỉ chờ sơ hở là lao vào cắn xé, họ cho người đến các cửa hàng của tôi quậy , bịa chuyện áo quần kém chất lượng, đòi trả hàng hoàn tiền.
Đám người này còn lối om sòm, thu hút người qua đường hiếu kỳ vây xem, nhằm mục đích bôi xấu tôi trước khách hàng.
Tệ hơn, họ còn lên mạng đăng tin sai sự thật, tố cửa hàng tôi phục vụ tệ, bán hàng giả khiến nhiều khách tiềm năng ngại không dám đến.
Đối mặt cuộc khủng hoảng đột ngột, tôi và Trần Hi không hề hoảng loạn.
Chúng tôi hiểu rõ rằng trong thời điểm then chốt thì càng phải giữ bình tĩnh, không để kẻ xấu đạt mục đích.
Cả hai lập tức tổ chức cuộc họp khẩn, bàn biện pháp ứng phó.
Trần Hi nhíu mày, nghiêm túc: “Thanh Thanh, bọn chúng cố rối để hủy hoại chúng ta. Ta không thể ngồi yên, phải chủ ra tay.”
Tôi gật đầu, ánh mắt kiên định: “Đúng , mình không thể để họ lộng hành. Em nghĩ đầu tiên nên tăng cường bảo vệ cửa hàng, ngăn cho họ tái diễn. Đồng thời sắp xếp người xử lý khiếu nại, giải đáp thắc mắc cho khách, nhất định phải cho họ câu trả lời thỏa đáng.”
Trần Hi tán thành rồi tiếp: “Anh sẽ cho người thu thập thông tin nhóm rối, xem có tìm manh mối liên quan đến Ái Gia không. Chỉ cần có bằng chứng, chúng ta sẽ giao cho cảnh sát để họ phải chịu trừng xứng đáng.”
Chúng tôi bắt tay vào ngay.
Trần Hi đích thân liên hệ công ty an ninh chuyên nghiệp, sắp xếp bảo vệ tăng cường giám sát tại các cửa hàng.
Song song đó, chúng tôi bố trí bộ phận chăm sóc khách hàng, chuyên tiếp nhận và giải quyết mọi phàn nàn.
Đội ngũ này lắng nghe cặn kẽ vấn đề khách gặp phải, giải thích chi tiết về sản phẩm và dịch vụ, dùng thái độ chân thành và chuyên môn vững vàng để gỡ bỏ lo ngại của họ.
Trong khi đó, Trần Hi dẫn đội của mình đi thu thập chứng cứ, hỏi thăm các hộ kinh doanh xung quanh, kiểm tra camera an ninh khắp nơi, không bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Vài ngày sau, chúng tôi tìm ra mối liên hệ giữa nhóm rối và Ái Gia.
Hóa ra họ Ái Gia , mục đích chính là hủy việc kinh doanh của tôi.
Chúng tôi đem bằng chứng nộp cho cảnh sát, họ lập tức vào cuộc điều tra.
Với chứng cứ rõ ràng, âm mưu của Ái Gia bị phanh phui.
Họ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, đồng thời bồi thường tổn thất cho tôi.
Lần này, cuối cùng họ cũng phải trả giá cho hành vi của mình.
Nhưng Ái Gia vẫn chưa dừng tay.
Chúng thất bại kế này, lại nghĩ ra kế khác: dùng lương cao để lôi kéo nhân sự nòng cốt của tôi, thậm chí hứa chia cổ phần.
Trong vài ngày ngắn ngủi, Tiểu Lục cùng hai nhân viên giàu kinh nghiệm nữa đều bị họ mời chào, khiến hoạt của cửa tiệm gặp trở ngại lớn.
Nhân viên cũ am hiểu công việc đã ra đi, người mới tuyển thì chưa quen, chất lượng dịch vụ và hiệu suất giảm sút, khách phàn nàn liên tục.
Giữa lúc rối ren, Trần Hi nắm chặt tay tôi, cho tôi thêm sức mạnh: “Thanh Thanh, đừng lo, chúng ta cùng nghĩ cách. Họ có thể cướp mất người, không lấy kinh nghiệm và trí tuệ của chúng ta. Ta sẽ tuyển lại, huấn luyện lại, nhất định lập nên một đội ngũ còn mạnh hơn.”
Nghe viên, tôi quyết định đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
Chúng tôi xây dựng kế hoạch tuyển dụng cụ thể, cải thiện phúc lợi để thu hút ứng viên.
Trần Hi cũng trực tiếp tham gia phỏng vấn, với con mắt tinh tường và kinh nghiệm phong phú, tìm những người thực sự phù hợp.
Trong lúc phỏng vấn, còn hài hước xua tan không khí căng thẳng, giúp buổi gặp diễn ra thoải mái, vui vẻ hơn.
Nhờ sự nỗ lực ấy, chẳng bao lâu sau, chúng tôi tập hợp một đội mới trẻ trung đầy nhiệt huyết.
Tuy còn thiếu kinh nghiệm họ hăng hái học hỏi, chỉ cần hướng dẫn bài bản là lập tức bắt nhịp rất nhanh.
Chất lượng dịch vụ và năng suất của cửa hàng sớm phục hồi, lời phàn nàn cũng dần giảm bớt, doanh thu trở lại ổn định.
Một chiều thu, ánh nắng xuyên qua ô kính cửa tiệm, chiếu lên dãy quần áo bày bán tạo ra một lớp sáng dịu nhẹ.
Trần Hi vẫn như mọi khi, mang ít đồ ngọt đến cho mọi người, trêu rôm rả với các nhân viên, không khí vô cùng thoải mái.
Còn tôi lại ngồi trong góc, chau mày sổ sách, suy nghĩ cách cải thiện hiệu quả kinh doanh và nâng cao năng lực quản lý.
Thấy tôi bần thần, Trần Hi nhẹ bước tới, ngồi xuống bên cạnh, ân cần hỏi: “Thanh Thanh, em sao thế? Anh thấy em hình như đang lo lắng điều gì à?”
Tôi thở dài, đem những băn khoăn lo lắng trong lòng với :
“Hi, xem, công ty của chúng ta phát triển đến bây giờ, tuy đã có quy mô nhất định em luôn cảm thấy đang chạm trần, muốn tiến lên tầm cao hơn mà không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Trần Hi khẽ gật đầu, nghiêm túc lắng nghe rồi chia sẻ về trải nghiệm khởi nghiệp của mình:
“Thanh Thanh à, hồi mới mở công ty thiết kế - thi công, cũng gặp trạng tương tự. Ngày nào cũng tất bật nhận dự án, quản lý đội thợ, công việc vẫn duy trì luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Sau đó, nhờ giới thiệu của một giáo sư ở Đại học Nam Phương, đã đến dự thính vài buổi học về quản trị. Em không ngờ đâu, mấy buổi học đó thực sự mở mang cho rất nhiều. Những kiến thức lý thuyết kết hợp với phân tích huống thực tế khiến bừng tỉnh, giải quyết những vấn đề vốn bế tắc. Từ đó, cách quản lý công ty của trôi chảy hẳn, hiệu suất cũng tăng cao.”
Nghe kể, tôi hứng thú vô cùng:
“Thật ạ? Nghe hay quá. Anh nghĩ em có thể đi dự thính những buổi học đó không?”
Trần Hi tôi, ánh mắt đầy cổ vũ:
“Tất nhiên chứ! Anh vẫn giữ liên lạc với giáo sư mà, để hỏi thử. Anh nghĩ em vừa thông minh, vừa có kinh nghiệm thực tế phong phú, nếu bổ trợ thêm lý thuyết nữa thì chắc chắn sẽ đưa công ty lên một tầm cao mới.”
Vài hôm sau, Trần Hi vui mừng thông báo giáo sư đồng ý cho tôi đến dự thính. Nhận tin này, tôi mừng như con nít, nóng lòng bắt tay vào chuẩn bị.
Chúng tôi cùng nhau bước vào khuôn viên Đại học Nam Phương, cảm giác như trở về thời sinh viên. Trong phòng học, giáo sư giảng giải những kiến thức về quản trị kinh doanh một cách rõ ràng, dễ hiểu, từ marketing đến quản trị tài chính, từ nhân sự đến lập chiến lược. Mỗi nội dung đều khiến tôi vỡ ra nhiều điều quý báu, say mê ghi chép không ngừng.
Có “vũ khí” lý thuyết kết hợp với kinh nghiệm thực tiễn, chúng tôi nhanh chóng gặt hái kết quả rõ rệt trong công việc. Tôi bắt đầu lại mô hình vận hành công ty, tối ưu chuỗi cung ứng, nâng cao hiệu suất sản xuất; đẩy mạnh xây dựng thương hiệu, gia tăng độ nhận diện và uy tín; trọng đào tạo nhân sự, hình thành một đội ngũ gắn kết, việc hiệu quả.
Sau một năm nỗ lực học hỏi và áp dụng, công ty tôi chuyển mình mạnh mẽ. Tôi ký hợp đồng cung ứng độc quyền với nhà máy, đảm bảo nguồn nguyên liệu dồi dào và chất lượng ổn định; đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp, cho ra đời loạt mẫu thời trang độc đáo, dẫn đầu xu hướng; mở rộng chuỗi cửa hàng thành mô hình nhượng quyền, thu hút nhiều đối tác tham gia.
Đến năm thứ hai, công ty của tôi đã có 8 cửa hàng trong hệ thống, kinh doanh vô cùng phát đạt. Tôi mua lại chính cửa hàng ban đầu để trụ sở, tu sửa nâng cấp thành không gian mua sắm sành điệu, tiện nghi, rồi cũng mua tòa văn phòng gần đó để chính thức đưa công ty vào hoạt quy mô tập đoàn. Từ một cửa tiệm nhỏ xíu ngày trước, chúng tôi đã bước từng bước trở thành tập đoàn thời trang lớn mạnh.
Một ngày thu, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ tòa văn phòng, phủ lên căn phòng rộng rãi, sáng sủa. Tôi ngồi ở bàn việc, xấp hồ sơ trên tay, gương mặt tràn đầy tự tin. Trải qua biết bao cố gắng, công ty thời trang của tôi đã đứng vững trong ngành, trở thành một trong những cái tên nổi bật.
Đang đắm chìm trong niềm vui công việc, trợ lý Tiểu Ngư bỗng hớt hải chạy vào, nét mặt thoáng vẻ lo lắng:
“Chị ơi, có chuyện rồi. Dưới sảnh có một cặp vợ chồng rối, nhất quyết đòi gặp chị. Họ chị kiếm tiền là bỏ mặc người thân, ầm ĩ, lôi kéo không ít người đứng xem.”
Bạn thấy sao?