Trùng Sinh Ba Mươi [...] – Chương 5

Tôi khẽ nhíu mày, có linh cảm chẳng lành. Bỏ tập tài liệu xuống, tôi đứng dậy, cùng Tiểu Ngư đi xuống sảnh.

Tới nơi, tôi thấy đám đông vây kín cửa công ty, chỉ trỏ bàn tán. Tôi gạt mọi người ra thì chạm trán hai kẻ vừa quen thuộc vừa đáng ghét – thím của tôi. Thím đang ngồi bệt dưới đất, vừa vỗ đùi vừa khóc ầm ĩ:

“Mọi người xem mà phán xử giúp tôi, đứa cháu này, giàu có rồi quên luôn người thân, bỏ rơi chúng tôi trong khi xưa kia chính chúng tôi đã cưu mang nó. Bây giờ nó giỏi giang rồi lại bạc bẽo!”

Chú tôi đứng cạnh, dáng vẻ ngượng ngùng, thi thoảng kéo áo thím như muốn bảo bà im bớt. Nhưng thím càng mình mẩy. Thằng em họ thấy tôi xuất hiện liền tươi xun xoe:

“Chị ơi, cuối cùng chị cũng xuống. Bố mẹ em là nhớ chị nên mới đến thăm, giờ chị là sếp lớn, đâu thể bỏ rơi tụi em đúng không?”

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, cơn giận trong tôi bùng lên. Ký ức nhục nhã ở nhà năm xưa, bao nhiêu tủi thân, ấm ức, tất cả như cơn thủy triều trào dâng. Tôi vẫn họ lạnh lùng, không gì.

Những người xung quanh nghe lời thím kể lể thì bắt đầu xầm xì, thậm chí có kẻ còn đặt điều, bảo chắc tôi chuyện “mờ ám” mới giàu nhanh. Tôi chợt thấy ghê tởm, bởi chỉ dựa trên lời một phía của thím mà họ đã hồ đồ suy diễn.

Tôi hít sâu giữ bình tĩnh, bảo vệ can thiệp không để thím tiếp tục lối, sau đó mời họ lên phòng họp.

Vừa bước vào, thím lập tức lột bỏ bộ dạng khóc lóc, thay bằng gương mặt hùng hổ:

“Lữ Thanh Thanh, mày giờ cứng cựa rồi hả? Dám để người lôi tao lên đây? Đừng quên, nếu năm xưa nhà tao không nhận nuôi thì ày đã chết đói ngoài đường!”

Tôi khẩy, thím đáp:

“Nhận nuôi ư? Nói nghe hay nhỉ. Tôi ở nhà các người bao nhiêu năm, ngủ cái giường gấp giữa phòng khách, lĩnh lương bao nhiêu đều nộp gần hết. Các người đối xử với tôi thế nào chắc cũng rõ. Ngày nào không mỉa mai, châm chích thì cũng xách mé, hách dịch. Cuộc sống của tôi khi đó, các người tự hiểu.”

Chú tôi nghe thế thì cúi gằm, có vẻ áy náy, thím vẫn gân cổ:

“Dù sao chúng tao cũng là người thân của mày, bây giờ mày thành đạt rồi, phải báo đáp chúng tao chứ. Nhìn cái công ty hoành tráng kia xem, mày kiếm bộn tiền thế, chia cho chúng tao ít thì sao?”

Nhìn họ tham lam đến nực , tôi khinh bỉ:

“Báo đáp? Mấy người cũng xứng sao? Mấy người đối xử với tôi thế nào, tôi còn chưa quên đâu. Bây giờ lại muốn moi tiền? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Thím thấy tôi kiên quyết, lập tức lăn ra ăn vạ:

“Mày đúng là đồ vong ơn, hôm nay mà không đưa tiền, tao không đi đâu hết. Tao sẽ to cho cả thế giới biết mày là kẻ vô ơn!”

Tôi bà ta, trong lòng chẳng gợn chút thương :

“Muốn gì thì cứ , tôi sẽ theo đến cùng. Nhưng tôi trước, tôi sẽ không đưa mấy người một xu nào hết. Nếu còn tiếp tục quậy , tôi sẽ báo công an vì tội rối.”

Thím nghe xong bỗng sững người, chắc không ngờ tôi “rắn” như . Em họ cũng lo lắng, kéo áo thím:

“Mẹ, đừng nữa. Mình về đi.”

Thím hằm hằm lườm tôi, đứng phắt dậy:

“Được, Lữ Thanh Thanh, mày ghê gớm lắm. Cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!”

Dứt lời, bà lôi tôi và em họ ra về, mặt mày bẽ bàng.

Tôi dõi theo bóng họ, lòng đủ mùi vị. Ngày xưa, tôi từng coi họ là người thân, khao khát chút thương. Để rồi hôm nay mới rõ, trong mắt họ, tôi chỉ là công cụ lợi dụng. Nhưng cũng không sao, chuyện cũ đã qua, tôi sẽ không để họ ảnh hưởng cuộc sống của mình nữa.

Tôi quay về văn phòng ngồi xuống ghế, đưa mắt cảnh thành phố phồn hoa bên ngoài khung cửa. Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi đã chẳng còn là yếu đuối, mặc người ức hiếp. Đường tương lai vẫn còn dài, tôi sẽ tiếp tục tiến lên bằng với cuộc sống và quyết tâm theo đuổi ước mơ.

Thế , đúng vào lúc tôi đang hết lòng vì sự nghiệp, cùng Trần Hi tận hưởng ngọt ngào, mọi thứ dần vào guồng thì số phận lại giở trò trớ trêu.

Hôm ấy, Lý Kiếm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ. Trong mơ, những ký ức bị cố chôn vùi bất ngờ ào về. Anh nhớ lại tôi từng đối xử tốt với thế nào, nhớ những lúc tôi chăm sóc lúc bệnh, khích lệ lúc sự nghiệp xuống dốc, nhớ tôi đã cống hiến mọi thứ vì gia đình này. Thế mà lại vì Hoàng Vân Tuyết, hết lần này đến lần khác tổn thương tôi, cuối cùng tôi mất mạng dưới bánh xe.

“Không, đó không phải sự thật!”

Lý Kiếm bật dậy to, tiếng vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Vợ , Hoàng Vân Tuyết cũng bừng tỉnh, mơ màng hỏi:

“Gì thế Kiếm? Ác mộng hả?”

Nhìn ta, trong lòng trào lên nỗi khó chịu phức tạp. Anh đã vì người phụ nữ này mà vứt bỏ tất cả, giờ đây, sao cảm giác lại xa lạ đến ?

“Không có gì đâu, em ngủ tiếp đi.”

Lý Kiếm trả lời qua quýt rồi đứng dậy, đi tới cửa sổ châm điếu thuốc.

Trong làn khói mơ hồ, hồi tưởng ba mươi năm trước. Anh nhớ lần gặp mặt đầu tiên, lúc tôi vô hắt nước nóng lên người . Khi ấy, tuy vụng về trong mắt tôi vẫn lấp lánh niềm tin vào tương lai. Còn , chỉ vì chút không vừa ý mà lạnh nhạt, thậm chí lúc rời đi còn trừng mắt trách móc tôi. Sau đó, khi Lương Tuyết chủ ve vãn, nhanh chóng bị cuốn hút, ngỡ tìm “chân ái”, chẳng ngờ chính tay mình hủy hoại người thực sự mình.

“Sao mình có thể tệ bạc đến thế?”

Anh rít mạnh hơi thuốc, trong lòng chan chứa hối hận. Anh quyết định bằng mọi giá phải gặp lại tôi, xin lỗi, bù đắp cho lỗi lầm đã ra.

Sáng hôm sau, Lý Kiếm lén giấu Hoàng Vân Tuyết lên đường tìm tôi. Nghe ngóng khắp nơi, biết tôi giờ đang kinh doanh một tập đoàn thời trang ở miền Nam, trở thành một doanh nhân thành đạt. Anh không thể tin, “tầm thường” năm xưa giờ lại xuất sắc đến .

Lý Kiếm đến dưới tòa nhà công ty của tôi, ngước tòa văn phòng chọc trời, trong lòng dâng nỗi phức tạp vừa lo vừa mừng. Anh cố lấy can đảm bước vào. Nhưng khi đến quầy tiếp tân, ra mục đích thì bị bảo vệ coi như gã khùng, đuổi thẳng:

“Anh bảo là chồng cũ của sếp chúng tôi á? Anh à? Sếp tôi độc thân, chưa từng kết hôn.”

Giọng người bảo vệ đầy mỉa mai.

“Tôi thật sự là chồng cũ của ấy, tôi chỉ muốn gặp ấy đôi lời.”

Lý Kiếm sốt ruột giải thích.

“Thôi đủ rồi, đừng loạn nữa, còn không đi tôi báo công an.”

Bảo vệ khoát tay xua đuổi, đẩy Lý Kiếm ra khỏi cửa.

Lý Kiếm đứng trước cổng, cánh cửa đóng chặt mà tuyệt vọng. Anh biết gặp tôi giờ là chuyện không tưởng. Anh đã tổn thương quá lớn, tôi sao có thể tha thứ.

Đúng lúc định rời đi, chợt thấy tôi và Trần Hi tay trong tay bước ra. Tôi diện bộ đồ công sở chỉn chu, gương mặt ánh lên nụ tự tin, Trần Hi cao ráo, phong thái đĩnh đạc, ánh mắt tôi đầy thương. Hai người bọn tôi sánh đôi cạnh nhau trông thật xứng đôi vừa lứa.

Tim Lý Kiếm quặn thắt. Anh hiểu, tôi đã buông bỏ quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới. Còn , chỉ có thể sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại. Anh lẳng lặng xoay người, hòa vào dòng người tấp nập, thầm hứa sẽ không bao giờ quay lại quấy rầy cuộc đời tôi thêm nữa.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...