Tôi là người mạnh mẽ, chịu khó, vừa việc vừa học lên, thi chứng chỉ, dự án… bận rộn không ngơi nghỉ.
Công ty theo định hướng hiệu quả, bộ phận tiền tuyến kiếm nhiều tiền, cũng khiến tôi rụng gần 1/3 tóc.
Trần Thủ Nghiệp không chịu nổi nhịp độ việc ở tiền tuyến, sớm đã chuyển sang hậu cần.
Anh ta không cầu tiến, lại cứ muốn “ngồi mát ăn bát vàng”.
Thường xuyên thao túng tôi, : một gia đình không thể cả hai đều vất vả, tuy là đàn ông không cổ hủ, em ra ngoài kiếm tiền, ở nhà chăm con, lo việc nội trợ— hoàn toàn chấp nhận .
Nghe thì có hơi lệch tai, nghĩ kỹ cũng có lý.
Cả hai đều bận thì lấy đâu thời gian mà sống?
Nhưng một khi mất đi áp lực, ta ngày càng trượt dài.
Mỗi ngày như mấy bà tám, bàn chuyện thị phi, tám chuyện showbiz, suốt ngày cắm mặt vào mấy clip ngắn.
Lúc nào cũng phán xét người này bất tài, người kia không biết xử sự… Tóm lại ai cũng không bằng ta!
Anh ta tự cho mình là “thiên lý mã nằm vùng”, chỉ thiếu một người nhận ra giá trị để tung cánh thành Phi mã!
Chỉ tiếc, chờ 5 năm mà chẳng ai “biết dùng người”.
Bạn bè cùng khóa đều thăng chức, chỉ có ta vẫn dậm chân tại chỗ, nằm trong danh sách chuẩn bị bị cắt giảm.
Vậy mà ta chẳng bao giờ chịu soi lại bản thân.
Ngược lại, lúc nào cũng tìm cớ đổ lỗi.
Nữ thăng chức, thì bảo “lên là do cặp kè với sếp”.
Nam thăng chức, thì bảo “trai bao bám mấy bà già lắm tiền”.
Mỗi lần chuyện kiểu đó, ta lại không quên thêm một câu:
“Em cũng nên cởi mở tư tưởng tí đi, xem người ta xử sự khôn khéo biết bao!”
Tôi thường phản bác ngay:
“Nếu giỏi thế thì hy sinh sắc đẹp đi, kiếm cho cái chức trưởng phòng rồi tiếp!”
Biết tôi đang mỉa mai, ta lập tức đổi giọng xin lỗi:
“Anh đâu có ý đó, ý là… không cần thiết thôi. Dù sao cũng có vợ giỏi như em rồi, chỉ cần hưởng là .”
Cái kiểu sống bám vô dụng ấy, thật ra tôi đã quá mệt mỏi từ lâu.
Tôi từng nhiều lần nghĩ đến chia tay, ba mẹ và bè đều can:
“Tình thời sinh viên là thứ đáng quý. Giờ ra đời ai cũng đặt điều kiện lên bàn cân, ai cũng muốn chiếm lợi thế. Hơn nữa, thanh xuân của em cũng đã đầu tư vào đó, bỏ giữa chừng chẳng phải trèo đến nửa núi rồi ngã gãy chân sao?”
Thế là tôi cố gắng lê lết đến bây giờ.
Nhưng lần này trúng số, tôi mới thật sự rõ con người thật của ta—có ăn bám cũng , ăn mà trơ trẽn thế này thì đúng là “đốt hương đêm 30 – tiên phong trong đám trơ tráo”!
[ – .]
——
Ở nhà ru rú mấy ngày, tôi bắt đầu chịu hết nổi.
Gốc gác “trâu bò” quen rồi, không gì là thấy ngứa ngáy trong người.
40 triệu— ít thì không ít, cũng chẳng phải số tiền quá lớn. Ở thành phố này, mua một căn nhà ra hồn là đã bay gần nửa.
Nên tôi phải tính chuyện tạo thêm thu nhập!
Nhờ những năm tháng việc chăm chỉ, tôi đã tích lũy không ít kỹ năng: khảo sát thị trường, vẽ chân dung khách hàng, phân tích hành vi tiêu dùng, so sánh đối thủ cạnh tranh, kiểm soát chi phí, tính toán tỷ lệ hoàn vốn… Tôi đều nắm rất rõ!
Chẳng bao lâu sau, tôi chọn một dự án để bắt đầu.
Không ngờ, vừa khai trương cửa hàng thì đụng ngay “sao chổi” Trần Thủ Nghiệp.
Anh ta tôi với ánh mắt không thể tin nổi:
“Tả Phi, em bị điên à?!”
Tôi ôm ly cà phê, khó chịu đuổi khéo:
“Tránh ra chút đi, không thấy tôi đang việc sao?”
“Em dám gọi cái này là việc à? Tốt nghiệp đại học 985 mà đi bưng bê ở đây?! Em không thấy mất mặt thì cũng phải nghĩ cho chứ! Lại còn đi phát tờ rơi ở khu phố Tài chính! Người ta kể lại mà không dám tin! Em cố ý chọc tức đúng không? Muốn bắt đến tìm em hả? Hừ! Em từ trước đến nay toàn chơi chiêu. Thôi nào, em cứ năn nỉ , sẽ cho em cơ hội quay lại.”
Vừa vừa rút từ túi ra một tấm danh thiếp:
“Anh kiếm cho em một công việc rồi, dọn dẹp chút rồi đi đi!”
Tôi phục sát đất với “trí tưởng tượng” của ta:
“Không hiểu tiếng người à? Tôi không đi đâu hết. Quán cà phê này chính là công việc của tôi. Cút ra chỗ khác dùm cái.”
Tôi đưa tay đẩy ta ra, ta lại chộp lấy tay tôi, hít sâu, giọng mềm xuống:
“Đừng dỗi nữa mà, chỉ lo cho em vì cảm nhiều năm thôi. Em đến đây việc nặng nhọc cũng chỉ để thương em, lo cho em đúng không? Thôi rồi, là sai, em đừng giở trò khổ nhục kế nữa. Ngoan, đi đi, đã thương lượng với sếp bên đó rồi.”
Anh ta quanh, ghé sát tai tôi thì thào:
“Trước khi nghỉ, em có một dự án đúng không? Em cứ tiết lộ một chút thông tin cho bên kia, hiểu chứ?”
Nói xong còn nháy mắt tinh quái.
Hả? Ý ta là muốn tôi bán rẻ bí mật thương mại công ty cũ?!
“Anh là chuột bao cho mèo à, ham tiền đến mức liều mạng sao?”
Không, là muốn tôi mất mạng thì có. Một lần nữa, Trần Thủ Nghiệp khiến tôi phải “cập nhật lại định nghĩa về tồi tệ”.
Tôi ta với ánh mắt khinh bỉ, còn ta thì tỏ ra “tiếc rẻ”:
“Em lo vụ thỏa thuận cạnh tranh hả? Đừng sợ, chưa ký hợp đồng là . Làm chui một thời gian, hết thời hạn ràng buộc rồi ký sau!”
Bạn thấy sao?