Tôi tức đến bật :
“Anh là cái thá gì mà dám quyết thay tôi?!”
Anh ta lại vênh mặt:
“Anh là vị hôn phu của em đấy!”
Tôi không chịu nổi nữa:
“Đồ thần kinh! Mất trí rồi à? Chúng ta chia tay rồi! Không liên quan gì đến nhau nữa! Sau này đừng nhận quen tôi, tôi thấy nhục!”
Tôi muốn tránh xa ta, ta nhất quyết bám riết không buông.
Ngọn lửa trong tôi bốc cao ngùn ngụt.
Thấy ta định mở mồm xàm thêm, tôi hất cả ly cà phê vào mặt ta!
Nóng đến mức mặt ta vặn vẹo, chẳng màng bộ vest đắt tiền, chỉ lo lấy tay áo lau mặt. Áo sơ mi trắng dính đầy cà phê!
Anh ta gào lên:
“Tôi chuyện tử tế mà em cư xử như ?! Tôi là khách hàng, là người tiêu dùng, em không có tí tinh thần phục vụ nào à?! Em vẫn y như xưa—thô lỗ! Tôi thật sự phát ngấy em rồi!”
Rồi quay sang nhân viên:
“Gọi chủ quán ra đây! Cư xử kiểu này, tôi bắt chủ quán đuổi việc ta!”
Tôi bình thản lên tiếng:
“Tôi chính là chủ quán.”
Anh ta đứng hình mất một phút, rồi lên :
“Em là chủ quán?! Nổ banh xác luôn. Đây là khu phố Tài chính đấy, mặt bằng mấy trăm mét vuông! Tiền một tháng bằng lương cả năm của em! Em là chủ quán? Tôi tin em chắc!”
Nhân viên bên cạnh tròn mắt:
“Anh ơi, chị Tả Phi thật sự là bà chủ tụi em đó. Tuần trước tụi em mới khai trương, logo mới đi!”
Anh ta liếc qua cái logo tôi thiết kế, chữ “Phi” to tổ bố hiện rõ mồn một.
Lông mày ta nhíu chặt:
“Em… em lấy đâu ra tiền?”
Rồi như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt phẫn nộ trừng trừng:
“Em bồ nhí cho đại gia à???”
Bốp! Tôi tát cho một cái thẳng mặt.
——-
Sau chuyện đó, Trần Thủ Nghiệp chẳng những không biến mất, mà còn lên mặt lui tới quán tôi uống cà phê.
Tôi coi như ta là không khí, hoàn toàn ngó lơ.
Tất cả các kênh liên lạc, tôi đều chặn không chừa đường sống.
Anh ta tức tối dùng số lạ gọi mạng ảo để phiền tôi.
Tôi chẳng ngán, mắng thẳng mặt đến bốc khói.
Sau vài lần ăn chửi, ta chuyển sang chặn trước cửa nhà tôi.
Tay cầm một cái hộp, vừa vào đã ném cái “rầm” xuống đất:
“Vì nghĩa bao năm, tôi định giúp một tay. Nhưng giờ đã sa đọa đến mức này thì giữa chúng ta chấm hết! Đây là đồ từng tặng tôi, tôi không thèm chiếm lợi, còn tặng gì tôi, cũng mang trả hết!”
Tôi đá nhẹ mấy thứ trong hộp bằng mũi giày…
Ha! Giày cũ tróc gót, vớ rách lỗ, cả quần lót sờn chỉ cũng đem tới đây!
Mấy món đáng giá như đồng hồ hiệu tặng sinh nhật, laptop tặng kỷ niệm, bóng đá có chữ ký bản giới hạn thì không thấy đâu!
Tôi hừ lạnh, :
“Chờ đó.”
Rồi quay vào phòng ngủ.
[ – .]
Lát sau, tôi cầm ra hai chiếc váy liền thân với một túi đi biển.
Anh ta liếc một cái, khẩy:
“Cô cũng biết lựa đó. Trả lại mấy thứ này thì tôi dùng gì?”
Tôi đá cái hộp ta mang tới:
“Thế còn cái quần sịp rách này là để tôi dùng giẻ lau hay cắt ra lót giày hả?”
Anh ta nổi điên:
“Đừng giả ngây nữa! Tôi từng tặng một cái nhẫn, cái đó mới có giá trị! Cô phải trả lại cái đó trước chứ! Chia tay thì cũng đừng quá khó coi!”
Tôi biết rõ hắn đến là vì cái chiếc nhẫn vớ vẩn ấy. Dù gì cũng hơn mười ngàn tệ, để tôi giữ lại chắc hắn tiếc đến nhỏ máu!
Tôi gật đầu:
“Được thôi, thì mang đồng hồ, laptop, quả bóng tôi tặng đến đây.”
Mắt hắn trợn trừng:
“Đó là đồng hồ nam, đeo nổi không? Còn bóng đá có biết đá không? Máy tính thì toàn tài liệu cá nhân của tôi, lấy là xâm phạm đời tư!”
Tôi móc điện thoại ra, mở ứng dụng máy tính, bấm bấm vài con số:
“Thôi , không trả thì tôi cũng không đòi. Tính khấu hao 50%, giá trị còn lại là đây. Khi nào chuyển khoản số tiền này, tôi sẽ trả cái nhẫn kia.”
Mặt hắn đỏ như gấc, vẫn không dám móc ví.
Hằn học quăng lại một câu:
“Tả Phi, đúng là hèn hạ!”
Rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi cũng chẳng nhàn rỗi. Cái nhẫn hỏng ấy tôi chẳng đời nào giữ lại. Tôi đem bán luôn cho tiệm vàng.
Lúc đi đến cổng khu nhà, tôi thấy Trần Thủ Nghiệp đang chống nạnh, xoay vòng vòng.
Thì ra chiếc xe cỏ Alto của hắn bị kẹp giữa hai xe sang, không ra .
Vừa vừa chửi:
“Mẹ kiếp, có xe đẹp thì giỏi lắm hả? Đậu sát tôi thế này? Cũng chẳng để lại số điện thoại!”
Tôi một cái, hay ghê, chiếc xe đậu trước hắn chính là chiếc Porsche Panamera màu hồng phấn tôi mới tậu.
Hắn vừa chửi vừa đi đến gần:
“Nước sơn này đúng là chói mắt…”
Vừa đưa tay định chạm vào…
“Bíp!”—hệ thống cảnh báo kêu lên, hắn giật nảy người, giả vờ ngẩng đầu ngắm trời.
Tôi mở cửa xe ngồi vào.
Vừa thấy tôi, hắn nhào tới như tên bắn:
“Xe này của ?!”
Tôi gật đầu, rồi lặng lẽ thưởng thức biểu cảm thay đổi như thời tiết của hắn.
Hắn chằm chằm vào xe, lẩm bẩm:
“Sao lại chọn màu này? Tôi mà lái thì hơi… bánh bèo? Xe này chắc tốn xăng lắm?”
Tôi nhịn :
“Anh mơ giữa ban ngày à? Xe tôi thì liên quan gì đến ? Tránh ra, tôi phải đi bán cái nhẫn. Thứ gì liên quan đến , là tôi buồn nôn.”
Câu đó dường như nhắc nhở hắn điều gì. Hắn lập tức nhíu mày:
“Không đúng! Mới chia tay bao lâu mà đã có đại gia mua xe hơn trăm vạn cho? Chắc chắn lúc còn tôi đã cắm sừng tôi rồi!”
Bạn thấy sao?