Trúng Số, Nghỉ Việc, [...] – Chương 5

5

Hắn đứng trước mặt tôi, hạ giọng đầy tự tin:

“Tả Phi, tôi nghĩ rồi. Dù không thể kết hôn, cảm vẫn còn. Tôi không nỡ thấy em sa sút thế này.”

Tôi ném sổ cái bốp lên bàn:

“Anh bị điên à? Tự mất mặt lần này đến lần khác.”

“Tôi thật đấy. Ông bao em chắc cũng già rồi nhỉ? Còn tôi, em biết rồi. Chúng ta sống thử như trước cũng , tôi không cần tiền, những thứ khác em cho tôi là .”

“Vẫn như xưa, không có rắc rối về tiền bạc. Thế nào?”

Hiểu ra ý hắn, tôi móc điện thoại:

“Tôi đang ghi âm. Tí nữa gửi cho chị đại của .”

———-

Hắn hoảng hốt:

“Cô đừng ác thế chứ! Tôi nghĩ tới cảnh ngủ với ông già đó là tôi phát rồ rồi!”

Tôi mở điện thoại gọi 110, hắn lập tức đè máy tôi xuống:

“Cô điên à? Báo cảnh sát gì?”

“Tố cáo quấy rối bằng lời. Anh đúng là hết thuốc chữa! Cứ tưởng mình là mặt trời, ai cũng phải xoay quanh hả? Trong mắt tôi, không bằng một con muỗi!”

Hắn đỏ mặt tía tai:

“Nhắc đến là tôi tức! Cô chẳng hiểu gì về tôi! Không học cách nhẫn nhịn thì sao thành công? Đây là kỹ năng sống! Cô cứng đầu quá mới bị đuổi việc, giờ mới lâm vào bước đường này. Tôi muốn giúp là vì còn nghĩa!”

“Thôi miễn nhắc chuyện cũ. Ngày xưa tôi mù, giờ mắt sáng như đèn pha rồi. Có đường quang không đi, lại đòi chui vào bãi phân. Nói một lần thôi—cút ngay!”

“Đừng để tôi mai treo biển ‘Trần Thủ Nghiệp và chó cấm vào!’”

Hắn thở hổn hển vì tức.

Lúc này Tiểu Lý đang lướt điện thoại, khẽ kêu lên:

“Ủa, bóng lưng người này giống chị Tả Phi quá! Áo cũng y hệt luôn!”

Tôi theo, là đoạn clip giám sát đăng trên mạng.

Lờ mờ thấy bóng người đội mũ, mặc sơ mi caro đỏ.

Chính là tôi hôm đi lĩnh vé số trúng thưởng.

Có giọng trong video:

“Điểm bán vé số này vừa ra giải đặc biệt 40 triệu!”

“Trời ơi 40 triệu, giàu to rồi!”

Tôi căng thẳng chằm chằm màn hình, may quá—không thấy mặt tôi.

Đột nhiên, Trần Thủ Nghiệp túm lấy tay tôi, mắt thất thần, người run lẩy bẩy, chậm rãi quay sang:

“Cô… trúng số?”

Hỏng rồi, không giấu nữa!

Anh ta chằm chằm vào tôi:

“Tả Phi, vé số em trúng là lúc còn đang , số tiền đó là tài sản chung, cũng có phần!”

Ban đầu tôi định giấu chuyện trúng số đến cùng, chỉ sợ phiền phức không đáng có.

Giờ thấy Trần Thủ Nghiệp chính là thứ phiền phức lớn nhất, tôi bực dọc :

“Anh nghĩ mình đang ly hôn phân chia tài sản đấy à? Hay thử đi kiện xem pháp luật có bảo vệ không.”

[ – .]

Sắc mặt hắn bỗng dịu lại, nở một nụ nịnh nọt:

“Đều là người một nhà, gì căng . Anh sai rồi, hiểu nhầm em. Nhưng em cũng không nên giấu , tại lo quá thôi. Em yên tâm, sẽ chia tay chị đại ngay lập tức. Mình quay lại đi, cảm bảy năm mà, có số tiền này rồi, sau này sống thoải mái!”

Tôi không khỏi kinh ngạc với tốc độ trở mặt của hắn:

“Anh đang nằm mơ à, Trần Thủ Nghiệp? Mau biến khỏi mắt tôi thì hơn!”

Hắn cau mày suy nghĩ vài giây. Dù sao cũng nhau nhiều năm, hắn hiểu rõ tính tôi không chịu nổi chút bất công nào.

Ngay lập tức hắn đổi sắc mặt:

“Tả Phi, em cố chia tay để độc chiếm số tiền này đúng không? Anh rồi mà, bảy năm cảm em bỏ là bỏ, coi như trò , em cũng đừng mong sống yên!”

Nghe xong, tôi lạnh cả sống lưng.

———

Tối hôm đó, vừa tắm xong bước ra thì thấy điện thoại có 12 cuộc gọi nhỡ.

Từ họ hàng xa lắc đã lâu không liên lạc, đến đại học, tiểu học, trung học tìm tôi qua group lớp.

Tôi nhíu mày, rồi mẹ gọi tới:

“Phi Phi à! Mẹ chẳng đã dặn con bao nhiêu lần đừng để ai biết chuyện trúng số sao? Giờ thì ai cũng biết rồi đấy! Mẹ vừa nghe máy 5 cuộc, toàn họ hàng hỏi vay tiền!”

Đầu tôi như ù đi—khỏi cần đoán, chắc chắn là Trần Thủ Nghiệp giở trò.

Tôi lên mạng tìm thử—quả nhiên, hắn đăng một đoạn clip với tiêu đề:

“Trúng 40 triệu, ác độc đá tôi ra khỏi nhà.”

Trong video, hắn xuyên tạc mọi chuyện, người trúng là hắn, tôi trộm vé rồi đi lĩnh tiền, sau đó đá hắn.

Hắn nước mắt ngắn dài trong video, bảo rằng tiền không quan trọng, cảm bị phản bội khiến hắn đau đớn.

Chuyện vốn nên giữ bí mật, giờ bị bêu riếu khắp nơi.

Tôi tức đến phát run.

Chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, thì một số lạ gọi đến.

Tôi bắt máy—quả nhiên là Trần Thủ Nghiệp:

“Phi Phi, có nhiều tiền chưa chắc là chuyện tốt. Vì tiền mà gia đình tan vỡ không thiếu. Anh cho em hai lựa chọn: một là chia nửa cho , sẽ lên mạng đính chính là hiểu lầm; hai là mình quay lại, đảm bảo sống tử tế với em.”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Anh nên đến đồn công an mà sống. Ăn ở miễn phí, không tốn đồng nào. Đúng là môi trường phù hợp nhất với đấy.”

Tôi cúp máy rồi lập tức báo cảnh sát.

Tố cáo hắn vi phạm quyền riêng tư và bôi nhọ danh dự của tôi.

Sau đó, tôi gửi toàn bộ bằng chứng hắn vi phạm quy định công ty vào hòm thư của lãnh đạo công ty hắn.

Rồi tôi mua vé bay sang Macau, đến sân bay tôi đăng story có định vị:

【Trúng số thì phải tự thưởng cho bản thân chứ!】

Đến Macau, tôi đứng trước sòng bạc Grand Lisboa đăng thêm:

【Đã trúng số rồi thì thử đỏ thêm chút nữa, đánh cược nhẹ thôi!】

Tôi thong thả đi mua sắm, ăn ngon, ngồi thuyền Gondola.

Hôm sau, tôi đăng thêm:

【Một đêm quay về thời kỳ nghèo khổ. Ai có thể cho mượn 500 nghìn để tôi gỡ lại vốn không? GẤP LẮM!】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...