Trúng Số, Nghỉ Việc, [...] – Chương 6

6 - hết

Sau post này, điện thoại phiền giảm rõ rệt!

Tôi du lịch xong quay về, Trần Thủ Nghiệp mới thả khỏi trại giam hành chính.

Công ty đuổi việc hắn và cầu bồi thường thiệt .

Mọi lời đồn trên mạng cũng tan biến.

Quầy xổ số có camera, cả lúc mua lẫn đổi vé đều có tôi, chẳng dễ gì hắn vu khống .

Loằng ngoằng một hồi thì cũng đến cuối năm âm lịch.

Mẹ tôi không có trai, sợ hắn giở trò nên đề nghị gọi họ luyện đ.ấ.m bốc đến diễn vai trai.

Tôi thấy cũng hợp lý, lại đúng dịp ấy nghỉ.

Ngày ngày ngồi quán cà phê tôi trông chừng. Quả nhiên, Trần Thủ Nghiệp có vài lần mò đến.

Thấy họ tôi cao to lực lưỡng, hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Ghê gớm đấy Tả Phi, vừa chia tay đã có trai mới!”

Còn chưa kịp chửi thêm gì, họ tôi đã xắn tay áo khoe cơ bắp, dọa hắn chạy bán sống bán c.h.ế.t như chuột gặp mèo.

Một hôm tôi và họ đang ăn, bỗng thấy một bóng người quen thuộc.

Người đàn ông nở nụ nhẹ nhàng với tôi:

“Đổi trai rồi à?”

Là sếp cũ của tôi, người từng cử sang Hồng Kông CEO—Hứa Lâm Dương, trai đẹp cả công ty bầu là đệ nhất soái ca.

Thấy tôi đi cùng người khác, họ tôi khéo léo rút lui.

Hứa Lâm Dương mỉm :

“Nghe tin em nghỉ việc, bất ngờ lắm, cố tìm đến đây. Quán đẹp thật, rất có phong cách của em—sống , rực rỡ.”

Gặp lại ấy, tôi có chút ngại ngùng. Hồi mới đi , tôi là lính mới, ấy dạy tôi từng chút—từ việc đọc báo cáo, trả lời email, thi chứng chỉ.

Anh ấy từng bóng gió cảnh báo tôi Trần Thủ Nghiệp không đáng tin.

Tôi cảm kích :

“Chắc cũng biết em trúng số, nên giờ muốn điều mình thích.”

Anh gật đầu:

“Rất may mắn. Anh cũng điều về trụ sở chính rồi, sau này sẽ gặp nhau thường xuyên.”

Từ đó, ấy hay ghé quán. Là người cuồng công việc, đến tận 30 Tết vẫn chưa nghỉ.

Tối giao thừa, tôi cho nhân viên nghỉ hết, tự mình trông quán. Tôi nhủ: chờ đến 8 giờ thôi, không đến thì tôi về ăn cơm.

Đúng giờ, có người gõ cửa kính.

Chúng tôi nhau .

Vài hôm trước, tôi mời ăn cơm tất niên ở nhà, không nhận lời cũng không từ chối.

Tối nay đi bên , lòng tôi bối rối như thiếu nữ lần đầu .

Vừa đến cổng khu nhà ba mẹ—một bóng đen lao ra.

Trần Thủ Nghiệp—mắt trũng sâu, gầy rộc.

Tôi nghe kể: hắn đầu tư thất bại, mất trắng, nợ chồng chất.

Thảm nhất là bị “chị đại lừa ”, còn bị gài bẫy cưỡng dâm, nếu không đưa 2 triệu sẽ bị tố cáo.

Tưởng “hi sinh vì ”, ai ngờ bị “hi sinh cả xác lẫn tiền”.

Suy sụp, tinh thần hoảng loạn.

Tôi đoán hắn sẽ tới kiếm chuyện, không ngờ lại chọn đúng 30 Tết.

Hắn nhào đến, quỳ sụp dưới chân tôi:

“Phi Phi, cứu với! Giờ chỉ còn em mới giúp !”

Hứa Lâm Dương kéo hắn ra:

“Buông ra, có gì thì !”

Hắn càng điên cuồng:

“Em có trai rồi à? Đừng ở với mấy thằng đẹp trai rởm này, chúng chỉ nhắm vào tiền em thôi! Chỉ có em thật lòng! Bọn mình bên nhau 7 năm mà! Lúc trước chỉ muốn chọc tức em thôi, sai rồi!”

Hắn tự tát mình bồm bộp:

“Đáng đời! Anh ghen quá nên mới nghi ngờ em! Anh hứa sẽ thay đổi, chỉ cần em giúp … Không nhiều đâu, 12 triệu là đủ rồi!”

Mặt dày cỡ nào mà mở miệng đòi 12 triệu?!

Hắn níu quần tôi không buông, tôi gỡ mãi không ra.

Hứa Lâm Dương không nhịn nổi, đạp hắn văng ra:

“Tránh xa tôi!”

Hắn như bị sét đánh:

“Cô có trai rồi? Phi Phi, em đừng ngốc! Họ biết em trúng số, chỉ chờ cưới rồi ‘tạch’ em để hưởng thừa kế! Chồng sẽ chia 20 triệu đấy!”

Hứa Lâm Dương nhíu mày, mất kiên nhẫn:

“Anh nghĩ xa quá. Tôi có 400 triệu. Nếu tôi ‘tạch’, Phi Phi sẽ 200 triệu.”

[ – .]

Lúc này Trần Thủ Nghiệp mới rõ mặt ấy.

Hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Là mày! Mày để ý tao từ lâu rồi, đồ khốn!”

Rồi nhào tới—lại bị đạp văng lần nữa.

Tết nhất mà vẫn phải gọi cảnh sát.

Ra khỏi đồn, tôi áy náy:

“Em định rủ về ăn cơm tất niên vì ba mẹ ở nước ngoài, ai ngờ giờ này còn đói meo…”

Hứa Lâm Dương tôi:

“Vẫn kịp ăn sủi cảo mà. Ở bên em, ăn gì cũng ngon.”

Tôi tim đập thình thịch, muốn mà không biết mở lời sao.

Anh nghiêng đầu:

“Trần Thủ Nghiệp đúng, thích em từ lâu. Trước khi sang Hồng Kông, từng bóng gió với em, còn chuyện với hắn. Nhưng thấy hai người có vẻ ổn nên rút lui. Không ngờ giờ về thì hai người chia tay. Cho cơ hội không?”

Tôi nắm tay :

“Đi nhanh lên, sủi cảo nguội mất!”

Sau Tết, Hứa Lâm Dương cùng tôi về căn hộ cũ lấy đồ.

Từ ngày bị Trần Thủ Nghiệp quấy rối, tôi đã dọn ra ngoài.

Dùng 2 triệu tiền cọc, tôi mua căn hộ mới đã hoàn thiện, chỉ việc dọn vào ở.

Địa chỉ mới hắn không biết, quán cà phê thì có họ canh nên 30 Tết hắn mới mò đến nhà ba mẹ tôi.

Nhưng vừa mở cửa nhà cũ, tôi c.h.ế.t lặng—đồ đạc bị lục tung.

Nhà bị trộm! Nhưng cửa không có dấu hiệu bị .

Tôi nghĩ ngay đến Trần Thủ Nghiệp.

Dù tôi chưa từng đưa chìa khóa nhà cho hắn, nhau bao năm, từng nhờ hắn lấy đồ—chắc lúc đó hắn lén thêm một chìa.

Tôi lập tức báo cảnh sát.

Trong nhà chẳng còn gì giá trị, chỉ mất vài món trang sức cũ, túi xách, kể cả hai đôi giày thể thao hiệu cũng mất.

Tôi không ngờ hắn nghèo đến mức này.

Bị bắt nhanh chóng—người hôi rình, tiều tụy thảm .

Không còn là gã vênh váo ngày xưa.

Vừa thấy tôi, mắt hắn sáng lên, năn nỉ:

“Đừng giảng hòa, tố cáo tôi đi! Tôi tính mấy món đồ đó khoảng 10 ngàn, có thể ngồi tù hơn hai năm. Sao không để mấy món giá trị hơn, để tôi trộm cho đáng!”

Tôi sững sờ.

Sau đó mới biết hắn nợ tín dụng đen, bị chủ nợ truy đuổi.

Cha mẹ bán nhà, bỏ về quê cắt đứt quan hệ với hắn.

Hắn như chó mất chủ.

Hắn trộm để vào tù, coi đó là cách duy nhất giữ mạng.

Vậy thì—tôi giúp hắn đạt nguyện vọng.

Ra khỏi đồn, tôi tám chuyện với Hứa Lâm Dương:

“Bị tù hơn hai năm, rồi sao? Ra ngoài lại đi ăn trộm nữa?”

“Chắc thế, ở tù ăn uống miễn phí mà, rất hợp với hắn.”

Tôi còn đang hứng khởi buôn chuyện.

Hứa Lâm Dương nắm tay tôi:

“Đừng về thằng khác nữa. Ước mơ của hắn không quan tâm.”

“Còn ước mơ của thì chỉ có em mới giúp .”

Tôi chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu:

“Ước mơ gì cơ?”

Anh ôm tôi dịu dàng:

“Khi nào em mới danh chính ngôn thuận nhận hai trăm triệu của ?”

Hai trăm triệu!

Hai trăm triệu đó!!!

Còn chờ gì nữa?

Tôi hớn hở gật đầu:

“Chọn ngày không bằng luôn—HÔM NAY ĐI!”

HẾT.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...