Trừng Trị Con Gái [...] – Chương 2

Từ Liên là tiểu tam đã chen chân vào cuộc hôn nhân 10 năm của tôi.

Lộ Tu Viễn ta đến mức dù bị đuổi khỏi nhà cũng phải ly hôn với tôi.

Lúc đó tôi còn bị bốn chữ đạo đức ràng buộc, nên đã nuốt giận vào lòng vì con.

Hết lòng chăm sóc người ba chồng ốm yếu, chỉ mong ta lãng tử quay đầu.

Nhưng Từ Liên năm lần bảy lượt tới cửa khiêu khích, trở thành nỗi ám ảnh cả đời tôi.

Cho nên, mặc dù chỉ là trên đồ ăn có chút hình bóng của ta thì tôi cũng nhận ra.

Lúc đầu tôi còn tự an ủi mình rằng có lẽ đó chỉ là một người có diện mạo tương tự ta.

Dù sao Lộ Tư Nhã cũng đã gặp Từ Liên, trước đó ta tới cửa khiêu khích còn dọa con bé khóc.

Làm thế nào ta có thể sống cùng nhà với con bé.

Nhưng sau khi tôi lật xem ảnh con bé gửi tới, lại tuyệt vọng phát hiện ra rằng chủ nhà nước ngoài của nó chắc chắn là Từ Liên.

Cổ tay Từ Liên có hình xăm, là một đóa hoa sen nở rộ.

Trên cổ tay chủ nhà của nó cũng có một hình xăm giống hệt như .

Tôi chỉ rằng tôi đang lo liệu mọi việc lớn nhỏ ở nhà, thế tại sao Lộ Tu Viễn lại rất tích cực trong vấn đề chỗ ở bên nước ngoài của con mình.

Thì ra là bởi vì nhân cũ.

Mới ba ngày, ta đã gọi video với con hai lần, trước đó còn gửi rất nhiều đồ ăn ngon, có lẽ là vì nhân cũ.

Để xác nhận điều này, tôi đã lắp đặt camera trong nhà.

Quả nhiên, mỗi lần Lộ Tu Viễn trốn đến thư phòng trò chuyện với con , vừa đóng cửa lại thì người trong ống kính lập tức đổi thành Từ Liên.

Lúc đó toàn thân tôi lạnh toát, và chút hi vọng mong manh còn sót lại trong lòng cuối cùng cũng tan biến khi tôi thấy con mình vui vẻ đưa điện thoại di cho người phụ nữ đó.

Lộ Tư Nhã sống trong căn nhà cùng người đã từng dọa nó khóc, hơn nữa quan hệ giữa ta và nó cũng không tệ.

Sự thật này khiến tôi muốn sụp đổ.

Ngay khi tôi cầm điện thoại lên và nóng lòng muốn ly hôn với Lộ Tu Viễn thì nghe thấy âm mưu bí mật giữa hai ba con trong camera vẫn đang tiếp tục phát.

“Ba, con có cách để mẹ bỏ nhà đi rồi.”

Cho nên khi con về nước đòi mua nhà, tôi cũng không hỏi bất cứ điều gì.

Lộ Tư Nhã đã thành công trong việc đánh lừa tôi chỉ bằng một chiếc túi rách, nó đã rất vui mừng.

Con bé rất hiếm khi ôm tôi rồi mấy câu dối lòng: “Mẹ ơi, mẹ thật tốt.”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng con bé, cùng diễn với nó.

“Con lớn rồi, mẹ tin tưởng con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...