Trước Khi Cái Chết [...] – Chương 2

6.
Có thể nào là một tên trộm không?
Tôi vội nhắn tin cho Lục Tịch nhờ giúp đỡ: [Cứu tôi!]
[Chồng à, nhà chúng ta đang gặp nguy hiểm, mau quay về đi!]
Kết quả tốt là Lục Tịch sẽ quay lại cứu tôi, kết cục xấu là Lục Tịch sẽ quay lại lấy đầu tôi.
Tôi vừa gõ xong thì có tiếng bước chân ngoài cửa.
Tôi lập tức cầm vòi hoa sen trong phòng tắm xịt ra ngoài và hét lên: “Cứu tôi, Lục Tịch!”
Cùng lúc đó đèn bật sáng trở lại, tôi mở mắt ra thấy người mà mình đang xịt nước.
“Lục, Lục Tịch…?”
“Tôi ở đây.”
Toàn thân Lục Tịch và thậm chí cả đôi cánh sau lưng đều ướt sũng, như một con chuột chết đuối.
Xong đời rồi, hồi ức về cái chết quay lại tấn công tôi!
Trong ánh mắt bối rối và hoảng sợ của tôi, Lục Tịch bực bội ngước đôi mắt ướt át lên và bất lực liếc tôi.
Không có vụ đột nhập nào, chỉ là cúp điện, Lục Tịch nhanh chóng dùng phép thuật để khôi phục đèn cho tôi, giờ ấy đang sấy mái tóc ướt.
Anh ấy có vẻ là một người đàn ông tốt của gia đình.
Nhưng đôi cánh đằng sau ta…
“A! Anh đang !”
Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn vì Lục Tịch cởi bộ quần áo ướt trước mặt tôi.
Anh ấy đang ngồi trong bồn tắm, quay lưng về phía tôi, đôi cánh đen sau lưng buông xuống.
Lục Tịch trông rất mệt mỏi. Chắc chắn tối nay ấy đã thu thập rất nhiều linh hồn.
Bằng một ma lực nào đó, tôi đã đưa tay ra và chạm vào đôi cánh.
Rất dễ chạm vào.
Nhưng phản ứng của Lục Tịch có vẻ không đúng lắm.
“Chị à… đừng, đừng chạm vào nó.”
Ah? Nhưng quá trễ rồi.
Tôi loạng choạng cố gắng lùi lại: “Xin lỗi nha, có hậu quả gì không ?”
7.
Lục Tịch không gì, khóe mắt hơi đỏ lên và những đường gân trên tay ta dường như đã lên điều gì.
“Chị, chị thật sự muốn biết sao?”
Anh ấy đưa ngón tay về phía tôi.
Vẻ đẹp đã đánh bại ý chí của tôi, và tôi bước tới.
Nếu kéo tử thần từ thần đàn xuống thì sẽ không có chuyện gì xảy ra phải không?
Lục Tịch đứng dậy, rồi đưa tay kéo tôi vào lòng. Cằm tựa vào cổ tôi, tóc tôi nhột nhột.
Lòng tôi cũng thấy lạ.
Nhưng Lục Tịch đã nhanh chóng buông tôi ra.
Động tác của ta giống như đang vờn một con mèo ! Đó là tất cả!
Tôi chằm chằm: “Vậy thôi à?”
Lục Tịch quay lại tôi: “Đúng rồi.”
Im lặng một lúc, Lục Tịch trêu chọc: “Chị đang mong đợi điều gì ?”
Tôi đã rất mong chờ sự ám muội, cuối cùng ta lại có thuần khiết với tôi!
Tất nhiên tôi không dám ra những lời xảo trá như nên đành trút cơn giận sang chuyện khác.
Thấy tôi không , Lục Tịch đổi chủ đề và hỏi tôi.
“Nói mới nhớ, chị đang gì trong phòng tôi ? Chị muốn kết thúc việc chia phòng sao?”
Thật may mắn, những lời của Lục Tịch đã cho tôi cơ hội trút giận.
Tôi khịt mũi lạnh lùng, nắm lấy cánh tay của Lục Tịch và tuyên bố độc đoán như một nữ xã hội đen..
.
“Đây là nhà của tôi, căn phòng này cũng là của tôi!”
Dừng một chút, tôi Lục Tịch, lớn tiếng : “Anh cũng là của tôi!”
Lục Tịch mỉm : “Ồ?”
Có lẽ vì buổi tối uống chút rượu nên tôi lại ngơ ngác chạy đi lấy ảnh trong sổ ra.
Tôi đưa mặt mình ra trước mặt Lục Tịch và đưa bức ảnh lên mặt để Lục Tịch có thể rõ.
Khi tôi lấy bức ảnh ra, đồng tử của Lục Tịch co rúm lại, rõ ràng là có chút hoảng sợ.
“Chậc. Bức ảnh này bị bà chị phát hiện rồi.”
Nhưng trong tâm trí say xỉn của tôi, điều này có nghĩa là tôi đã kiểm soát Lục Tịch!
“Nhìn xem, trong phòng có ảnh của tôi! Điều này có nghĩa là gì!”
Tôi bắt gặp Lục Tịch đang phát điên mà không gì: “Có nghĩa là trong lòng có tôi! Đúng không?”
Men rượu chiếm lấy đầu óc và tôi không thể nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Tôi chỉ nhớ mình đã ngã vào người Lục Tịch và chính Lục Tịch đã cõng tôi về.
Nhưng điều tôi nhớ rất rõ là… Lục Tịch không trả lời câu hỏi của tôi.
Bởi vì sau khi đặt tôi xuống, Lục Tịch trả lời điện thoại và rời đi.
Cả đêm không trở lại.
8.
Lục Tịch lén lút ra ngoài mấy đêm liền.
Anh ta không có ý muốn nên tôi đành im lặng không hỏi.
Tôi chỉ có thể dựa vào mũi chó của mình để ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Lục Tịch khi tôi ôm ta.
Nhưng vì khuôn mặt của Lục Tịch và sự thật là tôi sắp chết, tôi sẽ nhắm mắt ngơ.
Đừng để tôi bắt .
Tôi vừa mới điều chỉnh xong thì hệ thống đã đến áp lực cho tôi.
[Điểm cốt truyện hiện tại: Quán bar thế thân!】
Nhân vật nam chính ban đầu Nam Cung Đình lưu luyến Bạch Nguyệt Quang không quên là vì ở quán bar đã cờ gặp nữ chính quen biết biết Bạch Nguyệt Quang và có một đêm.
Tôi cam chịu cái âm mưu nhảm nhí này và lên xe đi đến quán bar.
Đột nhiên, tôi lại nghĩ đến Lục Tịch mấy đêm nay không phải là đến quán bar đấy chứ?
Quán bar… thu thập đầu người? Nghe lạ lùng quá đó.
Tôi nhanh chóng thấy Nam Cung Đình. Hắn tóm lấy và kéo tôi vào hộp đêm.
“Sao , chồng của vô dụng, bất mãn với ham muốn của mình nên mới đến nơi này à.”
Nam Cung Đình có chấp niệm khó hiểu với tôi. Hắn cũng uống rượu và lộ rõ bộ mặt thật.
Trong mắt người khác, đó có thể là giọng điệu cường bá của tổng tài, tôi cảm thấy ghê tởm.
Lời của hắn cũng hôi như người của hắn , Lục Tịch không ở bên tôi, và không ai có thể cứu tôi.
“Trong trường hợp này, tại sao không cùng tôi thử xem?”
Nam Cung Đình kéo tôi đến tận phòng bao, sắp vào phòng rồi.
Đột nhiên tôi thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.
9.
Đó là một người phục vụ mặc bộ vest đen và đeo mặt nạ đen.
Nhưng ta trông rất giống Lục Tịch.
Nhưng ta không phải là Lục Tịch.
Bởi vì người đàn ông đó phớt lờ tiếng kêu cứu của tôi và đỡ người phụ nữ trong lòng vào phòng bao sát vách.
Lục Tịch sẽ không cứu tôi, cũng sẽ không vào phòng với người phụ nữ khác… phải không?
Tôi không biết mình đang gì và cơ thể tôi mất dần sức lực.
Lục Tịch và tôi có thực sự thân thiết không? Trong mắt ấy, tôi chỉ là một khách hàng khó tính.
Nam Cung Đình lại kéo tôi, tay tôi đau quá.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi cố vùng ra và chạy về phía người phục vụ.
“Tôi cho tiền, ngủ với tôi đi.” Tôi nhét đồng tiền vàng trong túi vào tay người đàn ông đó và dùng hết sức nắm lấy tay ta.
“Bây giờ, đưa tôi vào.”
Ưu tiên hàng đầu là tránh xa Nam Cung Đình, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.
Người phục vụ tôi chằm chằm, đôi mắt đen của ta từ từ chuyển .
“Nhưng chị à, tôi đã có rồi.”
Tôi buột miệng : “Không sao đâu, tôi còn có chồng mà.”
Nói xong, tôi nghe thấy tiếng của người đàn ông trước mặt.
“Vậy à.” Anh ta nắm tay tôi, cúi xuống và hôn lên mu bàn tay tôi một cách chậm rãi.
“Vậy thì chị cần phải trả nhiều tiền hơn.”
Người phục vụ đồng ý, người phụ nữ bên cạnh lập tức hét lên, cố gắng ngăn cản người phục vụ.
“Anh Lục! Rõ ràng đã hứa với em rồi!”
Cô ta trông như muốn bước tới lại không dám.
Kỳ lạ thay, Nam Cung Đình cũng hành như thế.
Người đàn ông trước mặt phớt lờ ta, nhẹ nhàng bế tôi lên và bước vào phòng bao.
Trước khi đóng cửa, tôi thấy miệng Nam Cung Đình : “Chờ một chút.”
10.
Thoát khỏi nguy hiểm của Nam Cung Đình, tôi muốn nhảy ra khỏi vòng tay của người đàn ông đó.
Nhưng thay vào đó, tôi lại bị ép vào cửa và bị hôn liên tục.
“Đã đến lúc phải trả tiền rồi, chị à.”
Mọi lời đều bị nụ hôn vội vàng bóp nghẹt.
Một bàn tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau tôi, những đầu ngón tay lạnh lẽo của nó chạm vào làn da dưới váy của tôi.
Tôi đang run rẩy.
Theo bản năng, tôi tát ta một cái.
“Đủ rồi, Lục Tịch.”
Chiếc mặt nạ trên mặt ta bị hất ra, Lục Tịch nhếch khóe môi.
Bàn tay đang đặt trên eo tôi đột nhiên rút lại, hơi thở kề sát khiến tôi đỏ mặt.
“Thì ra chị đã nhận ra tôi.”
Điều này tôi rất tức giận. Tôi vừa nhận ra Lục Tịch, Lục Tịch không gì để cứu tôi dù ta biết đó là tôi.
Anh ta muốn gì?
Tôi chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Lục Tịch đã nhẹ nhàng nhéo tôi.
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi của chị sau, bây giờ hãy hợp tác với tôi trước đã.”
Thấy , tôi đành phải kìm nén cơn tức giận.
Nhưng Lục Tịch đã cầu tôi hôn ta! Anh ấy thậm chí còn cầu tôi gọi ta là chồng!
Lục Tịch giải thích mọi chuyện đều có lý do, tôi cảm thấy ta muốn lợi dụng tôi.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng Lục Tịch đã đúng.
Sau khi tôi theo, đột nhiên có một âm thanh mơ hồ phát ra từ phòng bên cạnh. m thanh đó… giống như của Nam Cung Đình và người phụ nữ vừa rồi.
[Cốt truyện một đêm của nam nữ chính đã hoàn thành!]
Người phụ nữ bên cạnh Lục Tịch là Trần Hiểu Hiểu, nữ chính của cốt truyện?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...