08
Trong nhà đang có người bệnh, mà trong đoạn video kia, ba người họ chẳng hề có chút gì gọi là buồn bã.
Vẻ mặt hớn hở, hào hứng bàn bạc xem lúc chuyện chính thì nên dùng chiến thuật gì.
Nào là tiên hạ thủ vi cường, nào là mềm mỏng lấy lòng.
Mục đích chỉ có một: sao dụ tôi tổ chức xong hôn lễ trước đã.
Chỉ cần vào cửa, tôi chính là người của nhà họ. Đến lúc đó, tôi lại có thai, xem tôi còn dám nhảy nhót thế nào.
Thậm chí còn , loại con xuất thân tiểu gia đình như tôi, lại là con một, chẳng có họ hàng thân thích nào đứng sau, cưới xong rồi thì nắn tròn bóp méo thế nào chẳng .
Ngôn từ độc địa, cay nghiệt, một lần nữa vỡ giới hạn tưởng tượng của tôi về con người bọn họ.
Con người ta có thể âm hiểm đến mức này sao?
Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.
Thật ra, việc bọn họ không biết gì về gia cảnh tôi cũng là do Tống Thừa Vũ tự chuốc lấy.
Nhiều lần họ hàng tôi tụ họp, tôi đều rủ ta đến, là ta tự mình không chịu đi.
Hồi đó sự nghiệp chưa thuận lợi, lại sĩ diện, nên cứ kiếm cớ bảo đợi sau này nên chuyện rồi mới gặp người nhà tôi, để tôi cũng nở mày nở mặt.
Về sau, khi ta thành tổng giám đốc công ty con của út, bận đến sứt đầu mẻ trán, đừng đến tụ họp, ngay cả hẹn hò cũng thưa dần.
Khi tôi lặng lẽ phàn nàn, ba tôi còn an ủi:
“Không ngờ Thừa Vũ cũng chí khí đấy, con cứ để ta phấn đấu. Đàn ông mà, phải ra ngoài chiến đấu.”
“Dù sao thì, ta mới nhậm chức, đương nhiên muốn nhanh chóng chứng minh năng lực, ổn định vị trí, cũng hợp lý thôi.”
Chú út cũng :
“Sau khi các con cưới, sẽ cử người đắc lực hỗ trợ, để ta còn quan tâm đến cuộc sống nhỏ của hai vợ chồng.”
Mọi thứ ban đầu đều rất tốt đẹp, những điều đó, sau khi kết hôn ta cũng sẽ hiểu dần.
Đáng tiếc, biến cố lần này khiến ta rối loạn trận thế, điên cuồng thử giới hạn của tôi.
Sau khi gửi video, dì út lại gửi thêm một đoạn ghi âm:
“Giai Giai, dì đã ghi âm lại hết cho con rồi. Cái nhà này không có ai có ý tốt cả, con cứ tự mình quyết.”
“Chúng ta không sợ họ. Nếu cần giúp, cứ gọi nhân viên phục vụ. Dì đang ở tầng hai trấn giữ cho con!”
Nghe giọng dì, lòng tôi ấm hẳn lên.
Dì út mới chỉ thấy Tống Thừa Vũ qua ảnh và video, mà có thể nhận ra ngay, còn sắp xếp cho bọn họ vào đúng phòng riêng — thật sự rất tinh tế.
Khi tôi cùng ba mẹ bước vào, cuộc thảo luận của bọn họ lập tức im bặt.
Tống Thừa Vũ vội vàng đứng dậy đón, trên gương mặt điển trai là nụ lấy lòng.
Ba ta và Tống Nhạn cũng vội vàng tươi xã giao.
Ba mẹ tôi thì không có nổi một cái sắc mặt dễ , vào thẳng chủ đề:
“Thừa Vũ, con với Giai Giai không cưới nữa. Hai đứa sớm đi thủ tục, tiền sính lễ sẽ trả lại đầy đủ.”
“Chi phí hủy đặt tiệc, xe cưới, trang trí v.v…, hai nhà chia đôi, chia tay êm đẹp.”
Nghe , Tống Thừa Vũ lập tức cuống lên.
Ba ta và Tống Nhạn cũng không còn nổi nữa, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
“Ba, mẹ, sao lại đòi hủy hôn? Con với Giai Giai đi đến ngày hôm nay đâu dễ dàng gì, chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
“Hôm qua chúng con chỉ với Giai Giai thôi, không phải thật sự muốn ấy nghỉ việc để chăm mẹ.”
“Bọn con đã bàn kỹ rồi, sau khi cưới sẽ sống riêng. Mẹ con sẽ người chăm sóc riêng, ba với Nhạn Nhạn sẽ phụ giúp. Phải không ba?”
Ba ta gượng , gật đầu lia lịa:
“Phải phải phải, bàn hết rồi, sẽ không để Giai Giai phải chịu thiệt.”
“Sau khi cưới, hai đứa chỉ cần lo cho gia đình nhỏ của mình, không cần quản chuyện bên này.”
Tống Nhạn cũng không chịu kém, lập tức thay đổi sắc mặt, xòa xin lỗi:
“Chị dâu, hôm qua là em sai. Chị rộng lượng đừng chấp với em, không?”
“Tính em vốn thế, miệng thì sắc lòng thì mềm. Hôm qua chỉ là thôi. Sau này chị đã vào nhà em, chị gì là lệnh, mọi chuyện lớn nhỏ chúng em đều nghe theo chị!”
“……”
Tôi im lặng lắng nghe, lạnh lùng quan sát màn trình diễn của họ.
Chỉ là, tôi đã rõ bộ mặt thật của cả nhà họ, chẳng còn hứng thú gì để cùng họ tiếp tục vở kịch này.
Những lời biện hộ đó chẳng khiến tôi lòng chút nào.
Đợi bọn họ xong, ánh mắt đầy mong chờ về phía tôi, tôi chỉ bình tĩnh đáp:
“Tống Thừa Vũ, mọi người còn phải chăm sóc dì, thời gian gấp rút, đừng chậm trễ nữa. Lát nữa cùng đi đăng ký hủy hôn luôn đi.”
09
Vừa nghe tôi xong, sắc mặt ba người bọn họ lập tức thay đổi.
Từ gượng nhún nhường lúc trước, biến thành bất mãn và giận dữ.
Tống Nhạn và ba ta vừa định bùng nổ thì bị Tống Thừa Vũ ngăn lại.
Anh ta lộ vẻ đau khổ hối hận:
“Giai Giai, không đồng ý.”
“Ba năm cảm, chỉ vì mẹ bị liệt mà em đã muốn buông bỏ sao?”
“Em không muốn chăm sóc bà, không muốn bị vướng bận, chúng ta cũng đã đồng ý rồi. Em còn chưa hài lòng sao?”
Chiêu mềm không ăn, lại quay về kiểu đạo đức trói buộc.
Loại tranh cãi này hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi quyết định nhanh gọn dứt điểm.
“Tống Thừa Vũ, tất cả đều do toan tính, chính sự toan tính đó khiến tôi thấy ghê tởm.”
“Nếu muốn giữ lại chút hình tượng cuối cùng của mình, thì hãy nhanh chóng thủ tục với tôi đi.”
“Nếu không, cái chuyện outsourcing lòng hiếu thảo, dai dẳng quấy rầy người khác, tôi sẽ đích thân đến tập đoàn của các người để truyền bá giúp một tay.”
Nói xong, tôi dắt ba mẹ đứng dậy định rời đi.
“Cố Giai…”
Tống Thừa Vũ cuống lên, xông đến định kéo tay tôi lại.
Nhưng đã bị dì út vừa đến kịp thời đẩy ra, ngay sau đó là mấy nhân viên nam của trà lâu cũng bước nhanh tới bao vây.
Tôi khoác tay dì, mỉm :
“Tống Thừa Vũ, để tôi giới thiệu một chút — đây là dì út tôi, chủ trà lâu này.”
“Tiện thể nhắc luôn, đây là nơi công cộng, có camera giám sát đầy đủ. Mấy đoạn ‘bàn bạc’ vừa rồi của nhà , phải là rất xuất sắc.”
Vừa dứt lời, ba người kia đưa mắt nhau, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Khi chúng tôi rời khỏi, bọn họ như ba quả bóng xì hơi, đứng đó trách móc lẫn nhau.
Dì út còn không quên nhắc nhở:
“Cháu tôi xưa nay không có tính kiên nhẫn. Còn mấy nhà cung ứng kia, hủy sớm thì giảm thiệt sớm, có lợi cho các người thôi.”
Có thể là Tống Thừa Vũ cuối cùng đã nghĩ thông, cũng có thể ta thật sự quan tâm đến hình ảnh sự nghiệp của mình.
Tóm lại, ngày hôm sau, chúng tôi đã cùng nhau đến cục dân chính nộp đơn hủy hôn.
Vì chưa chính thức sống chung, hai bên đều độc lập kinh tế, không vướng mắc nhiều chuyện tài sản.
Của ta vẫn là của ta, của tôi vẫn là của tôi, thủ tục khá đơn giản.
Ba tôi không yên tâm nên đi cùng suốt quá trình.
Ra khỏi cục, Tống Thừa Vũ vẫn không chịu buông tha, kéo tôi lại, hạ giọng đầy độc ác:
“Cố Giai, em mang thai con tôi rồi, xem ai còn thèm lấy em nữa.”
“Dù em có không giữ lại, thì em cũng là một đóa hoa tàn đã từng nạo thai.”
“Là thứ tôi, Tống Thừa Vũ, đã dùng rồi.”
Con người mà, lúc còn thì ngọt ngào hôn hít, lúc không còn thì lời nào cũng như dao đâm.
Lễ phép thì phải có qua có lại — tôi, đương nhiên cũng không thể nhịn.
Tôi hít một hơi, nở nụ nhạt với ta:
“Chơi ai thì còn chưa biết đâu. Nể từng tận lực tôi vui vẻ suốt hai năm qua, tôi cho biết một sự thật.”
“Tôi không có thai. Muốn xem giấy khám không?!”
“Còn , tôi khuyên nên đi khám kỹ lại đi, kẻo sau này tuyệt tử tuyệt tôn.”
Sắc mặt Tống Thừa Vũ lập tức sa sầm, ánh mắt như bốc lửa.
“Giai Giai, có chuyện gì thế?”
Ba tôi bước tới, sắc mặt nghiêm trọng.
Tống Thừa Vũ liền thu lại vẻ giận dữ, ngoan ngoãn đứng yên, theo chúng tôi rời đi.
Anh ta vẫn chưa biết rằng — một tháng nữa, thứ ta trân trọng nhất… cũng sẽ mất luôn.
10
Đám cưới bị hủy, tôi dồn toàn bộ tâm sức vào công việc.
Dự án tôi đang phụ trách là xây dựng khu phát triển mới. Phương án thiết kế mảng xanh của nhóm tôi đã vượt qua vòng sơ khảo, cực kỳ có triển vọng thắng thầu.
Một khi giành dự án này, thứ thu không chỉ là danh và lợi, mà còn là sự công nhận và ý của cả ngành.
Ngoài giờ việc, tôi vẫn thi thoảng lướt mạng xã hội, đơn giản là tò mò hình bên nhà Tống Thừa Vũ.
Có lẽ do giận quá mà quên, hai chị em nhà họ vẫn chưa chặn tôi.
Mẹ Tống đã tỉnh lại, chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường.
Đúng như bác sĩ dự đoán, bà bị liệt nặng, cần người chăm sóc chuyên biệt.
Tống Thừa Vũ vì chuyện của tôi mà cãi nhau to với gia đình, ép Tống Nhạn phải chăm sóc mẹ ruột.
Tống Nhạn bị ba và trai áp lực, không dám không đi.
Nhưng ta cực kỳ ghét việc đó, suốt ngày càm ràm, bất mãn, nằm bẹp trên giường chăm bệnh mà chơi game.
Mẹ ta thì méo miệng, méo mắt, chuyện đã khó khăn, ta lại cứ vờ như không nghe thấy, không hiểu . Đến giờ cho thuốc thì mặc kệ, đến giờ trở mình cũng kệ luôn, chưa đến chuyện vệ sinh cá nhân.
Kết quả, mùi hôi thối bốc lên từ giường, đến khi bị người khác nhắc nhở mới chửi rủa mà thay miếng lót.
Chưa đầy mấy ngày, mẹ ta đã bị loét lưng, đau đến kêu suốt.
Bệnh nhân và người nhà cùng phòng đồng loạt khiếu nại, chê nhà họ quá bẩn, không muốn ở cùng.
Bất đắc dĩ, Tống Thừa Vũ đành tốn thêm tiền, chuyển mẹ sang phòng bệnh đơn, còn thêm hộ lý chăm sóc riêng.
Hơn hai mươi ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc xuất viện.
Để đỡ phiền phức, họ đưa mẹ Tống vào trung tâm hồi phục chức năng, mỗi tháng đều phải chi trả một khoản phí lớn.
Ba mươi ngày của thời gian suy xét cuối cùng cũng kết thúc.
Dưới áp lực tôi ra, Tống Thừa Vũ buộc phải cùng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.
Sau khi hoàn trả đủ sính lễ, thanh toán rõ ràng các khoản phí, tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ta.
Ban đầu, tôi còn định giữ cho nhau một đường lui, không quá tuyệt .
Anh ta việc trong công ty của tôi không có sai sót gì, mà với hình nhà họ bây giờ, ta cũng cần khoản thu nhập đó. Tôi còn định với một tiếng, tha cho ta.
Nhưng nhà họ đâu phải loại hiền lành gì. Khi không nắm thóp tôi, họ lại đâm ra đầy ác ý.
Bạn thấy sao?