Trước Ngày Cưới – Chương 1

An Nhiên khẽ khàng đặt cây bút chì xuống bàn vẽ, ngắm nhìn bản phối cảnh kiến trúc trên màn hình lớn. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng và nụ cười mãn nguyện. Ở tuổi ba mươi, đã là một kiến trúc sư có tiếng ở Sài Gòn, chủ của một studio thiết kế đang lên, với những dự án lớn nhỏ trải dài từ căn hộ cao cấp đến khu nghỉ dưỡng sang trọng. Sự nghiệp thăng hoa, cuộc sống độc lập, An Nhiên là hình mẫu người phụ nữ hiện đại mà nhiều người ngưỡng mộ.

 

Nhưng có lẽ, điều khiến cuộc sống của An Nhiên trở nên trọn vẹn hơn cả chính là sự xuất hiện của Trần Duy. Anh là tổng giám đốc của tập đoàn bất sản Á Châu, đối tác lớn nhất của studio trong dự án khu phức hợp Vinh An. Lần đầu gặp gỡ trong một cuộc họp căng thẳng, An Nhiên đã bị ấn tượng bởi vẻ ngoài trầm tĩnh, đôi mắt sâu thăm thẳm và khí chất lãnh đạm của Duy. Anh không nói nhiều, mỗi lời nói đều sắc bén, mỗi quyết định đều dứt khoát. Cô, với sự quyết đoán và cá tính mạnh mẽ của mình, đã không ngần ngại tranh luận với về những chi tiết thiết kế. Trớ trêu thay, chính những cuộc tranh luận đầy lửa ấy lại châm ngòi cho một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong tiểu thuyết.

 

Trần Duy không giống bất kỳ người đàn ông nào từng gặp. Anh trầm lặng, ít phô trương, lại tinh tế đến từng chi tiết. Anh nhớ từng sở thích nhỏ nhặt của , từ loại cà phê thích uống mỗi sáng đến màu sắc thích. Anh bảo vệ khỏi mọi sóng gió, dù là những áp lực từ đối tác hay những lời đàm tiếu vô căn cứ trong giới. Anh là bờ vai vững chãi, là điểm tựa bình yên mà luôn tìm kiếm. Tình của Duy dành cho An Nhiên không ồn ào, mà giống như dòng suối ngầm, chảy sâu, lặng lẽ mãnh liệt, thấm đẫm vào từng ngóc ngách tâm hồn .

 

Đám cưới của họ đã được định vào tháng tới, một sự kiện được mong chờ trong giới thượng lưu Sài Gòn. Mọi thứ dường như hoàn hảo đến mức đôi khi An Nhiên tự hỏi, liệu cuộc đời có thể ban tặng cho nhiều hạnh phúc đến thế này không. Tối nay, sau bữa tối lãng mạn tại một nhà hàng trên cao, Duy đưa về căn penthouse của . Thành phố lấp lánh dưới chân họ, như một tấm thảm dệt bằng ánh sao.

 

“Em thích không khí ở đây không?” Duy hỏi, vòng tay ôm siết lấy từ phía sau, cằm tựa lên vai . Giọng trầm ấm, mang theo sự mãn nguyện. “Anh nghĩ chúng ta sẽ có nhiều buổi tối như thế này, chỉ hai chúng ta thôi.”

 

An Nhiên ngả đầu vào vai , hít hà mùi hương trầm ấm đặc trưng của Duy. “Thích chứ. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được một cuộc sống như thế này, Duy à.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-1.html.]

 

Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc . “Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất, An Nhiên. Em đã rất vất vả để dựng sự nghiệp, em xứng đáng được thương, được bảo vệ.”

 

Cô mỉm cười, cảm nhận trái tim mình đập những nhịp hạnh phúc. Duy luôn biết cách khiến cảm thấy mình là người phụ nữ đặc biệt nhất trên đời. Anh không chỉ , mà còn tôn trọng và ngưỡng mộ tài năng của .

 

“Duy này,” An Nhiên đột nhiên nhớ ra, “hôm trước em thấy việc khuya lắm, có một bản thiết kế nào đó mà không cho em xem. Đó là dự án gì vậy? Anh giấu em à?” Cô trêu chọc, nụ cười vẫn còn vương trên môi.

 

Duy hơi khựng lại một chút, rồi bật cười nhẹ nhàng. “À, cái đó à. Đó là một dự án cá nhân, không phải của tập đoàn. Anh đang ấp ủ một ý tưởng đặc biệt, một nơi chỉ dành riêng cho chúng ta thôi. Anh muốn tạo ra một không gian mà em có thể thoải mái sáng tạo, không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào.” Anh nói, giọng đầy bí ẩn và quyến rũ. “Nó sẽ là một món quà cưới bất ngờ dành cho em đấy, nếu em thích. Anh muốn đích thân hoàn thiện nó trước khi em chiêm ngưỡng. Sẽ tuyệt vời hơn khi em là người đầu tiên đặt chân đến đó sau . Một nơi trú ẩn của riêng chúng ta, An Nhiên.”

 

An Nhiên cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Cô tin lời Duy, tin vào sự lãng mạn của . Nhưng bên cạnh niềm hạnh phúc và sự tò mò, một cảm giác mơ hồ, khó gọi tên chợt len lỏi trong tâm trí . Một bản thiết kế cá nhân, bí mật đến vậy sao? Một nơi trú ẩn? Từ ngữ đó nghe thật kỳ lạ. Cô cố gắng gạt bỏ sự hoài nghi nhỏ bé ấy, cho rằng đó chỉ là sự nhạy cảm thái quá của một người phụ nữ sắp kết hôn. Duy đã nói, đó là một món quà. Nhưng tại sao lại phải giấu giếm đến vậy? Và tại sao, trong đôi mắt , lại thoáng thấy một tia phức tạp mà chưa từng thấy trước đây? Cô tự nhủ, có lẽ đó chỉ là sự mệt mỏi của mà thôi. Song, cảm giác bí ẩn về bản thiết kế đó vẫn cứ lởn vởn trong đầu An Nhiên, như một dấu chấm hỏi lớn treo lơ lửng giữa không trung, chờ đợi một ngày được giải đáp.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...