Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
An Nhiên và Duy ngồi đối diện nhau trong im lặng. Không gian căng như dây đàn, chỉ có tiếng thở dốc của An Nhiên và tiếng tim đập thình thịch. Duy vẫn quỳ dưới chân , đôi mắt cầu xin, tràn đầy sự thống khổ. Cô muốn tin , thật sự muốn tin rằng chỉ là một nạn nhân của hoàn cảnh, một người con bất lực trước sự tàn nhẫn của cha mẹ. Nhưng lý trí lại gào thét, nhắc nhở về những bằng chứng, về sự thật mà đã tự mình tìm thấy.
“Em… em cần thời gian,” An Nhiên khẽ nói, giọng lạc đi. Cô rụt tay lại khỏi , đứng dậy. “Em cần thời gian để suy nghĩ. Chuyện này… quá lớn đối với em.”
Duy cũng đứng dậy. Anh muốn ôm , An Nhiên đã lùi lại một bước. Ánh mắt đầy tổn thương, không nói gì thêm. Anh biết, cần không gian. Anh biết, đã đẩy vào một huống khó khăn.
“Anh hiểu,” Duy nói, giọng trầm buồn. “Nhưng An Nhiên, mong em đừng nghĩ sai về . Anh không bao giờ muốn tổn thương em. Và cũng không muốn Hà Vy phải chịu đựng như vậy. Anh đã sống trong dằn vặt suốt năm năm qua.”
An Nhiên không trả lời. Cô quay lưng bước đi, để lại Duy một mình trong căn phòng ngột ngạt. Cô về nhà, khóa trái cửa, và vùi mình vào chiếc ghế sofa. Nước mắt chảy dài, không ngừng. Cô khóc cho Hà Vy, cho số phận bi thảm của ấy. Cô khóc cho chính mình, cho đang dần vỡ vụn. Và khóc cho Trần Duy, người đàn ông , người mà không biết liệu mình có nên tin tưởng nữa hay không.
Sáng hôm sau, An Nhiên gọi cho Việt Anh. Cô kể cho nghe về cuộc nói chuyện với Duy, về việc thừa nhận Hà Vy đang bị giam giữ, và về “bí mật ba mươi năm” mà Duy đã nhắc đến. Việt Anh im lặng lắng nghe, rồi thở dài.
“Anh ta nói ba mẹ ta là người chủ mưu? Và ta chỉ là nạn nhân?” Việt Anh hỏi, giọng đầy hoài nghi. “An Nhiên, em phải cẩn thận. Những người trong gia đình Trần Duy rất giỏi thao túng tâm lý. Duy có thể đang cố gắng khiến em thương ta, để em đứng về phía ta.”
“Em biết. Em cũng đã nghĩ đến điều đó,” An Nhiên đáp. “Nhưng em thấy ấy đau khổ thật sự. Em không biết đâu là thật, đâu là giả nữa. Việt Anh, có thể giúp em tìm hiểu về cái ‘bí mật ba mươi năm’ đó không? Duy nói nó liên quan đến sự sụp đổ của cả gia đình nếu bị lộ ra.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-10.html.]
Việt Anh trầm ngâm. “Bí mật ba mươi năm… Khoảng thời gian đó trùng khớp với thời điểm ông Trần Hải bắt đầu dựng sự nghiệp. Anh sẽ thử tìm hiểu. Nhưng An Nhiên, chuyện này càng ngày càng phức tạp và nguy hiểm. Em phải hết sức cẩn thận. Đừng tin bất kỳ ai một cách mù quáng, kể cả Duy.”
An Nhiên gật đầu. Cô biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Nhưng không thể dừng lại. Cô cần sự thật, toàn bộ sự thật.
Trong những ngày tiếp theo, An Nhiên cố gắng giữ khoảng cách với Duy. Cô viện cớ bận rộn với công việc, cố gắng tránh mặt . Duy hiểu ý , không ép buộc , chỉ gửi những tin nhắn quan tâm, hỏi han sức khỏe. Sự kiên nhẫn của đôi khi khiến mềm lòng, rồi lại nhớ đến hình ảnh Hà Vy bị giam cầm, và lòng lại cứng rắn trở lại.
Việt Anh việc rất nhanh. Ba ngày sau, lại gọi cho An Nhiên, giọng gấp gáp. “An Nhiên, đã tìm thấy một số thông tin quan trọng. Anh sẽ gửi cho em qua email. Em hãy xem ngay.”
An Nhiên vội vàng mở máy tính. Email của Việt Anh đã đến. Bên trong là một file PDF với tiêu đề “Vụ tai nạn giao thông thảm khốc – 30 năm trước”. Cô mở file ra, tim đập thình thịch. Nội dung bên trong khiến c.h.ế.t lặng. Đó là một bản báo cáo cũ của cảnh sát về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra cách đây đúng ba mươi năm, gần khu vực biệt thự của Trần Duy. Một chiếc xe tải mất lái đã đ.â.m vào một chiếc xe con, khiến hai vợ chồng trẻ trên xe con tử vong tại chỗ. Điều đáng ý là, cặp vợ chồng này có một đứa con trai sơ sinh đi cùng, đứa bé đã mất tích sau vụ tai nạn, không tìm thấy thi thể. Cảnh sát đã kết luận đứa bé cũng tử vong hoặc bị cuốn trôi xuống sông gần đó.
Nhưng điều khiến An Nhiên rùng mình là thông tin tiếp theo. Ngay sau vụ tai nạn đó, ông Trần Hải và bà Nguyễn Thanh, khi đó vẫn là một cặp vợ chồng trẻ chưa có con, đột nhiên nhận nuôi một đứa bé trai sơ sinh. Họ nói rằng đứa bé là con của một người họ hàng xa qua đời trong một vụ tai nạn không rõ ràng. Thời điểm nhận nuôi đứa bé này trùng khớp một cách đáng sợ với thời điểm vụ tai nạn thảm khốc kia. Và đứa bé đó… chính là Trần Duy.
An Nhiên cảm thấy choáng váng. Trần Duy không phải con ruột của ông Trần Hải và bà Nguyễn Thanh? Anh là đứa trẻ được “đánh tráo” từ vụ tai nạn năm xưa? Nếu vậy, cha mẹ ruột của là ai? Và tại sao ông Trần Hải lại phải như vậy? Bí mật ba mươi năm mà Duy nhắc đến, liệu có phải là điều này? Nếu Duy không phải con ruột, vậy tại sao vẫn phải chịu đựng, phải che giấu những tội ác của gia đình Trần Duy? Điều này giải thích tại sao lại có vẻ bất lực và đau khổ khi nhắc đến Hà Vy bị giam cầm. Anh không phải con ruột, không có quyền lực thực sự trong gia đình này. Anh bị ràng buộc, bị kiểm soát.
Nhưng nếu vậy, ai đã điều này? Ai đã đánh tráo đứa bé? Và liệu Duy có biết về thân phận thực sự của mình không? Nếu biết, thì tại sao lại im lặng? Hàng loạt câu hỏi mới lại dội vào tâm trí An Nhiên, còn kinh khủng hơn cả những gì đã biết. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu hun hút, nơi mọi sự thật đều bị bóp méo, mọi mối quan hệ đều bị che giấu. Và biết, đã chạm đến một bí mật trời, một bí mật có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Duy, và cả cuộc đời của . Cô phải đối mặt với Duy một lần nữa. Cô phải biết, có biết về thân phận thực sự của mình không. Và nếu biết, tại sao lại chọn cách sống trong lời nói dối này?
Bạn thấy sao?