Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Cả đêm đó, An Nhiên không thể chợp mắt. Thông tin về thân phận thật của Trần Duy như một quả b.o.m nổ chậm trong tâm trí , tan mọi suy nghĩ và cảm . Anh không phải con ruột của ông Trần Hải và bà Nguyễn Thanh. Anh là đứa trẻ bị đánh tráo từ một vụ tai nạn thảm khốc ba mươi năm trước. Điều này giải thích tại sao Duy lại có vẻ bất lực và đau khổ khi nói về việc Hà Vy bị giam giữ. Anh không có quyền lực thực sự trong gia đình này, chỉ là một quân cờ, một người bị ràng buộc bởi những bí mật mà không phải là người tạo ra.
Sáng hôm sau, An Nhiên quyết định phải đối mặt với Duy một lần nữa. Cô cần biết có biết về thân phận thực sự của mình hay không. Nếu biết, tại sao lại im lặng và chấp nhận sống trong lời nói dối này? Cô hẹn đến căn hộ của , nơi cảm thấy an toàn hơn để nói chuyện riêng tư.
Duy đến, vẻ mặt vẫn hiện rõ sự lo lắng và mệt mỏi. Anh cố gắng mỉm cười với , nụ cười đó gượng gạo. An Nhiên nhìn , lòng ngổn ngang trăm mối. Cô vừa thương , vừa giận vì đã che giấu nhiều điều như vậy.
“Duy, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc,” An Nhiên bắt đầu, giọng kiên quyết. “Em đã tìm hiểu về ‘bí mật ba mươi năm’ mà nhắc đến.”
Khuôn mặt Duy lập tức biến sắc. Đôi mắt mở to, lộ rõ sự kinh ngạc và sợ hãi. Anh lùi lại một bước, như thể vừa nói ra một điều gì đó khủng khiếp. “Em… em đã biết rồi sao? Làm sao em biết được?” Giọng run rẩy.
“Em có cách của mình,” An Nhiên đáp, giữ thái độ bình tĩnh. “Duy, có phải là con ruột của ông Trần Hải và bà Nguyễn Thanh không?”
Duy cúi gằm mặt, không nói gì. Sự im lặng của là một lời xác nhận. An Nhiên cảm thấy tim mình thắt lại. Vậy là biết. Anh đã biết về thân phận thực sự của mình suốt bao nhiêu năm qua, và đã giữ bí mật đó. Điều này khiến vừa thương , vừa cảm thấy bị phản bội.
“Nói cho em biết đi Duy. Tất cả mọi chuyện,” An Nhiên nói, giọng dịu lại. Cô bước đến gần , đặt tay lên vai . “Em muốn nghe sự thật từ chính .”
Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập nỗi đau và sự tuyệt vọng. “Anh… không phải con ruột của họ, An Nhiên. Anh là đứa bé được ba … được ông Trần Hải nhận nuôi từ một vụ tai nạn giao thông cách đây ba mươi năm. Ba mẹ ruột … họ đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn đó.” Anh nói, giọng nghẹn ngào.
“Tại sao ông ấy lại vậy? Tại sao ông ấy lại nhận nuôi , rồi lại che giấu sự thật?” An Nhiên hỏi, cố gắng hiểu được cơ của ông Trần Hải.
“Ông ấy… ông ấy là một người tham vọng, An Nhiên. Ông ấy muốn có một đứa con trai nối dõi, mẹ … bà ấy gặp vấn đề về sức khỏe, không thể sinh con. Ông ấy đã tìm cách đánh tráo với một đứa bé khác, con của một gia đình giàu có khác, để có thể thừa kế tài sản của họ. Nhưng kế hoạch của ông ấy đã bị thất bại. Sau vụ tai nạn, ông ấy đã lợi dụng hoàn cảnh để nhận nuôi , một đứa trẻ mồ côi, và biến thành con trai ruột của mình, để che giấu sự thật về việc không thể có con.” Duy kể, giọng đầy cay đắng. “Ông ấy đã dùng như một công cụ để củng cố địa vị của mình trong gia đình, trong giới kinh doanh. Ông ấy đã thao túng cuộc đời từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-11.html.]
An Nhiên c.h.ế.t lặng. Một câu chuyện còn kinh khủng hơn cả những gì tưởng tượng. Ông Trần Hải không chỉ là một kẻ tham vọng, mà còn là một kẻ độc ác, sẵn sàng lợi dụng cả sinh mạng con người để đạt được mục đích. Điều này giải thích tại sao Duy lại bị ràng buộc bởi gia đình Trần Duy. Anh không có quyền lực, không có tiếng nói. Anh chỉ là một con rối trong tay ông Trần Hải.
“Vậy biết về thân phận của mình từ khi nào?” An Nhiên hỏi, giọng thì thầm.
“Anh biết… từ khi còn nhỏ. Anh đã vô nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ . Họ đã tranh cãi rất lớn về chuyện đó. Anh đã sốc, và đã hỏi họ. Họ đã thừa nhận, họ bắt phải giữ bí mật, nếu không… nếu không họ sẽ hủy hoại cuộc đời , và cả cuộc đời của những người mà thương.” Duy nói, đôi mắt nhìn đầy vẻ sợ hãi. “Họ đã dùng bí mật này để kiểm soát , để ép phải theo ý họ. Anh phải chấp nhận vai trò của một người con trai hoàn hảo, một người thừa kế tài năng, để giữ cho bí mật này không bị lộ ra.”
“Vậy còn Hà Vy? Chị ấy biết chuyện này sao?” An Nhiên hỏi, mọi mảnh ghép đang dần khớp lại.
“Hà Vy… ấy là một người rất thông minh. Khi ấy điều tra về vụ rửa tiền của Minh, ấy đã vô tìm thấy những tài liệu liên quan đến vụ tai nạn ba mươi năm trước, và cả những thông tin về thân phận của . Cô ấy đã phát hiện ra tất cả. Ba mẹ đã hoảng sợ, vì nếu bí mật này bị lộ ra, không chỉ danh tiếng của họ bị hủy hoại, mà cả tập đoàn Á Châu cũng sẽ sụp đổ. Đó là lý do họ phải giam giữ ấy lại.” Duy nói, giọng đầy chua xót. “Anh đã cố gắng thuyết phục họ thả Hà Vy ra, họ không nghe. Họ nói rằng ấy là một mối đe dọa. Anh… đã bất lực, An Nhiên à. Anh không thể gì được.”
An Nhiên ôm lấy Duy. Cô cảm nhận được sự đau khổ và bất lực của . Cô hiểu tại sao lại che giấu . Anh đã bị kẹt trong một vòng xoáy của dối trá và tội ác, không lối thoát. Cô không còn giận nữa. Thay vào đó là sự thương xót và đồng cảm sâu sắc.
“Duy, không có lỗi trong chuyện này,” An Nhiên nói, giọng kiên định. “Anh là nạn nhân. Nhưng không thể tiếp tục sống trong lời nói dối này được nữa. Chúng ta phải giải thoát cho Hà Vy. Và chúng ta phải vạch trần tất cả sự thật.”
Duy ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt đầy hy vọng. “Em… em sẽ giúp sao? Em sẽ ở bên sao?”
“Em sẽ ở bên . Nhưng phải hứa với em, sẽ cùng em vạch trần tất cả,” An Nhiên nói. “Chúng ta không thể để tội ác này tiếp diễn được nữa. Và Hà Vy, chị ấy cần được giải thoát.”
Duy gật đầu mạnh mẽ. “Anh hứa, An Nhiên. Anh sẽ tất cả những gì em muốn. Anh sẽ vạch trần tất cả, dù điều đó có nghĩa là sẽ mất đi tất cả. Chỉ cần em ở bên .”
An Nhiên ôm chặt lấy Duy. Cô biết, con đường phía trước sẽ rất khó khăn và nguy hiểm. Nhưng không còn đơn độc nữa. Cô và Duy, hai người họ sẽ cùng nhau đối mặt với những bí mật đen tối của gia đình Trần Duy. Nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn: liệu Duy có thực sự sẵn sàng đối mặt với tất cả những hậu quả sẽ xảy ra khi sự thật được phơi bày hay không? Và liệu có thực sự tin tưởng hoàn toàn, hay vẫn còn những toan tính riêng?
Bạn thấy sao?