Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Một tuần trôi qua trong sự chuẩn bị căng thẳng. An Nhiên và Duy miệt mài nghiên cứu sơ đồ, tính toán từng bước đi. Duy tỏ ra rất hợp tác, cung cấp mọi thông tin mà biết về ngôi biệt thự và những người canh gác. Anh nói với về các cảm biến chuyển , các góc khuất camera, và cả những thói quen của người vệ sĩ tên Đạt. Có lúc, An Nhiên gần như tin tưởng hoàn toàn vào , tin rằng thực sự muốn vạch trần tội ác của gia đình mình. Nhưng rồi, những nghi ngờ lại len lỏi. Duy vẫn luôn tránh né mỗi khi nhắc đến việc liên hệ với cảnh sát ngay lập tức, hay những chi tiết về vụ tai nạn của cha mẹ ruột . Anh luôn nhấn mạnh rằng việc giải thoát Hà Vy là ưu tiên hàng đầu, và mọi chuyện khác có thể tính sau.
An Nhiên không nói ra sự nghi ngờ của mình, đã âm thầm chuẩn bị cho huống xấu nhất. Cô liên tục giữ liên lạc với Việt Anh, cung cấp cho mọi thông tin mà có được, và cầu chuẩn bị thêm một số thiết bị cần thiết để tự bảo vệ mình. Việt Anh, dù lo lắng, vẫn luôn sát cánh bên .
Ngày thứ Bảy cuối cùng cũng đến. An Nhiên và Duy rời khỏi thành phố vào buổi chiều, viện cớ đi nghỉ dưỡng ở một resort gần đó để tránh sự ý. Họ đến một nhà nghỉ nhỏ cách ngôi biệt thự khoảng chục cây số, đợi trời tối.
Không khí trong phòng căng như dây đàn. Duy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra màn đêm. An Nhiên nhìn , cố gắng đọc vị những suy nghĩ trong đầu . Liệu có đang lo lắng cho Hà Vy, hay đang tính toán một điều gì khác?
Đúng 7 giờ 45 phút tối, Việt Anh gọi điện. “An Nhiên, người vệ sĩ đã ra khỏi cổng. Anh ta đang trên đường đến thị trấn gần nhất. Các em có khoảng hai tiếng đồng hồ.”
An Nhiên và Duy trao đổi ánh mắt. Đã đến lúc. Họ khoác lên mình bộ đồ đen, mang theo những dụng cụ cần thiết: kìm cắt, đèn pin, và một số thiết bị công nghệ mà Việt Anh đã chuẩn bị.
Họ lái xe đến gần ngôi biệt thự, dừng lại ở vị trí mà An Nhiên đã xác định trước. Chiếc xe được giấu kín đáo trong một bụi cây lớn. Họ bước xuống xe, hòa mình vào bóng đêm. An Nhiên dẫn đường, đã thuộc lòng từng chi tiết trên bản đồ vệ tinh và sơ đồ mà Duy cung cấp.
Không khí tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng gió xào xạc qua tán cây. Ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo càng khiến khu rừng thêm u ám. Họ đi bộ men theo con đường đất, tiến gần đến ngôi biệt thự. Cánh cổng sắt cao lớn hiện ra, sừng sững trong bóng tối, như một con quái vật đang chờ đợi.
“Anh sẽ xử lý hệ thống camera và hàng rào điện,” Duy thì thầm. “Anh đã nghiên cứu bản vẽ. Có một điểm yếu ở đây.” Anh chỉ vào một vị trí trên bản vẽ mà An Nhiên mang theo.
Với sự giúp đỡ của Duy, An Nhiên nhanh chóng vô hiệu hóa hệ thống điện và camera ở khu vực cổng. Duy đưa cho một chiếc máy cắt chuyên dụng. “Em cắt hàng rào ở đây,” nói, chỉ vào một điểm trên hàng rào. “Cẩn thận.”
An Nhiên cắt hàng rào. Tiếng kim loại cọt kẹt vỡ sự im lặng của màn đêm. Tim đập thình thịch. Sau vài phút, một lỗ hổng vừa đủ để chui lọt được tạo ra. Họ luồn qua hàng rào, bước vào bên trong khu đất. Mùi ẩm mốc, mùi đất và lá mục bốc lên nồng nặc.
Bên trong khu vườn, mọi thứ đều hoang tàn. Cỏ dại mọc um tùm, cây cối rậm rạp, che khuất gần hết tầm nhìn. Ngôi biệt thự hiện ra trước mắt họ, một khối kiến trúc lạnh lẽo, im lìm trong bóng tối. Không một ánh đèn, không một tiếng . Nó trông giống như một ngôi nhà ma ám.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-13.html.]
“Phòng của Hà Vy ở tầng hai, phía sau,” Duy thì thầm. “Chúng ta sẽ vào bằng cửa sau. Có một lối đi phụ ít bị ý hơn.”
Họ đi vòng ra phía sau biệt thự. An Nhiên nhớ lại bản vẽ. Có một cánh cửa gỗ nhỏ, khuất sau một bụi cây lớn. Duy dùng chiếc chìa khóa vạn năng mà đã chuẩn bị, mở khóa cánh cửa. Cánh cửa kêu kẽo kẹt khi mở ra, tạo ra một âm thanh rợn người. Họ bước vào bên trong.
Bên trong biệt thự tối om, không khí ẩm thấp và ngột ngạt. Mùi bụi bặm và mùi ẩm mốc xộc vào mũi. An Nhiên bật đèn pin, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào một hành lang dài, đầy những đồ đạc cũ kỹ bị che phủ bởi vải trắng. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
“Phòng giam ở đây,” Duy nói, chỉ vào một cánh cửa thép dày ở cuối hành lang. Cánh cửa trông kiên cố, không có tay nắm, chỉ có một khe nhỏ để đưa đồ ăn vào. Bên cạnh cánh cửa là một bảng điều khiển số.
“Anh biết mật mã không?” An Nhiên hỏi.
“Có. Anh đã từng thấy ba nhập mật mã nhiều lần,” Duy đáp, bắt đầu nhập dãy số. Tiếng tút tút của bảng điều khiển vang lên. Rồi một tiếng ‘cạch’ lớn. Cánh cửa thép từ từ mở ra, lộ ra một căn phòng tối om.
An Nhiên và Duy bước vào. Ánh đèn pin của An Nhiên chiếu rọi khắp căn phòng. Căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường cũ kỹ, một chiếc bàn nhỏ và một cái ghế. Không có cửa sổ, không có ánh sáng tự nhiên. Không khí trong phòng đặc quánh mùi ẩm mốc và mùi của sự tuyệt vọng. Trên giường, một người phụ nữ gầy gò, tóc tai bù xù, đang co ro, ôm chặt lấy người. Cô ấy nhìn họ bằng ánh mắt hoảng loạn, sợ hãi. Đó chính là Hà Vy.
“Hà Vy!” An Nhiên khẽ gọi, giọng run rẩy. Cô bước đến gần, Hà Vy lùi lại, đôi mắt ấy mở to, đầy sợ hãi. Cô ấy không nhận ra họ. Cô ấy đã bị giam cầm quá lâu, tinh thần ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng. An Nhiên cảm thấy xót xa. Cô không thể tưởng tượng được Hà Vy đã phải chịu đựng những gì trong suốt năm năm qua.
“Chị Hà Vy, em là An Nhiên đây. Em là của Duy. Chúng em đến để giải thoát cho chị,” An Nhiên nói, cố gắng trấn an ấy. Cô quay sang nhìn Duy, ánh mắt cũng tràn ngập sự đau khổ. Anh quỳ xuống bên cạnh Hà Vy, nhẹ nhàng gọi tên chị dâu mình. “Chị Vy, là em đây, Duy đây. Chúng ta về nhà thôi, chị Vy.”
Hà Vy nhìn Duy, đôi mắt ấy dần dần lấy lại một chút nhận thức. Cô ấy khẽ cử , đôi môi khô khốc khẽ mấp máy. “Duy… là Duy thật sao?” Giọng ấy yếu ớt, khàn đặc. “Cứu… cứu chị…”
An Nhiên và Duy đỡ Hà Vy đứng dậy. Cô ấy quá yếu, không thể tự đi được. Duy cõng Hà Vy trên lưng, và họ bắt đầu rời khỏi căn phòng giam. An Nhiên dẫn đường, ánh đèn pin của chiếu sáng lối đi. Họ đi qua hành lang, qua cánh cửa sau, và bước ra ngoài khu vườn hoang tàn.
Khi họ đi đến gần cổng, Duy đột nhiên khựng lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bụi cây gần đó. An Nhiên cũng cảm thấy một điều gì đó bất ổn. Cô nhìn theo ánh mắt . Một bóng người cao lớn, mặc đồ đen, từ từ bước ra khỏi bụi cây. Đó không phải là người vệ sĩ Đạt. Người đàn ông này có vóc dáng quen thuộc hơn, và khi hắn ta bước ra ánh trăng, An Nhiên nhận ra. Đó là Trần Minh. Anh trai của Duy, người đã được cho là đã c.h.ế.t cách đây năm năm, cùng với vụ mất tích của Hà Vy. Trần Minh đứng đó, với một khẩu s.ú.n.g trong tay, nhắm thẳng vào họ. Gương mặt ta lạnh lùng, không một chút cảm . “Duy, mày nghĩ mày có thể lừa được tao sao?” Giọng Trần Minh vang lên trong màn đêm, lạnh lẽo đến rợn người. An Nhiên c.h.ế.t lặng. Chuyện này là sao? Trần Minh còn sống? Và ta đang gì ở đây? Duy đã biết chuyện này sao? Mọi thứ đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Bạn thấy sao?