Trước Ngày Cưới – Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

An Nhiên c.h.ế.t sững. Trần Minh, người đã được cho là đã c.h.ế.t cách đây năm năm, lại đang đứng ngay trước mặt họ, với một khẩu s.ú.n.g trong tay. Mọi giả định của về vụ mất tích của ta, về cái c.h.ế.t của ta, đều đổ vỡ. Anh ta không chết. Anh ta đã ở đâu suốt bấy lâu nay? Và tại sao ta lại xuất hiện vào lúc này, với một thái độ thù địch đến vậy?

 

Duy cũng bất ngờ không kém. Anh đứng yên tại chỗ, Hà Vy vẫn còn trên lưng . Khuôn mặt tái mét, đôi mắt mở to. “Anh Minh… còn sống sao?” Giọng Duy run rẩy, đầy sự bàng hoàng.

 

Trần Minh bật cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo, méo mó. “Mày ngạc nhiên lắm sao, thằng em quý hóa? Mày nghĩ tao c.h.ế.t thật rồi à? Mày nghĩ mày có thể qua mặt tao dễ dàng như vậy sao?” Anh ta bước đến gần hơn, khẩu s.ú.n.g vẫn chĩa thẳng vào Duy và An Nhiên. “Mày tưởng tao không biết mày đã lén lút điều tra, lén lút tìm cách giải thoát con đàn bà này sao? Ngây thơ quá đấy, Duy à.”

 

“Anh Minh, đang nói gì vậy?” Duy hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em không hiểu. Tại sao lại ở đây? Anh đã ở đâu suốt năm năm qua?”

 

“Tao đã ở đây,” Trần Minh đáp, ánh mắt ta đầy căm phẫn. “Tao đã ở đây, trong cái nhà tù của ba tao, sau khi ông ta đẩy tao vào chỗ chết, để tao chịu tội thay cho ông ta. Mày nghĩ tao ngu ngốc đến mức không biết gì sao? Mày nghĩ tao sẽ để ông ta và con đàn bà này yên sao?” Anh ta nhìn Hà Vy đang nằm trên lưng Duy, ánh mắt đầy sự ghê tởm và căm hận.

 

An Nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng. Trần Minh bị giam giữ? Vậy là không chỉ Hà Vy, mà cả ta cũng là nạn nhân của ông Trần Hải? Và ta đã ở đây, trong ngôi biệt thự này, hay một nơi nào khác?

 

“Vậy ra… đây là lý do biết rõ ngôi biệt thự này đến vậy sao?” An Nhiên đột nhiên hiểu ra. Ánh mắt nhìn Duy đầy chất vấn. “Anh đã biết ta còn sống? Anh đã biết ta bị giam giữ ở đây?”

 

Duy không trả lời. Anh cúi gằm mặt. Sự im lặng của là một lời xác nhận. An Nhiên cảm thấy bị phản bội sâu sắc. Duy đã nói dối , đã che giấu một bí mật còn lớn hơn cả những gì tưởng tượng. Anh đã lợi dụng lòng tin của để đạt được mục đích của ta.

 

“Mày lừa nó cũng giỏi đấy, Duy,” Trần Minh cười khẩy, giọng ta đầy mỉa mai. “Nhưng mày không lừa được tao đâu. Mày nghĩ tao không biết mày đang ủ mưu gì sao? Mày muốn giải thoát con Hà Vy này để nó chứng, để vạch trần tất cả, để mày có thể trở thành người hùng, cướp lấy tất cả của ba và cả của tao sao?”

 

“Anh Minh, hiểu lầm rồi!” Duy vội vàng nói. “Em không có ý đó. Em chỉ muốn mọi chuyện được phơi bày, muốn Hà Vy được giải thoát.”

 

“Giải thoát?” Trần Minh bật cười lớn. “Mày nghĩ tao ngu ngốc đến mức tin lời mày sao? Mày là một thằng giả tạo, Duy à. Mày luôn giả vờ tốt bụng, giả vờ là nạn nhân, thực chất mày còn tham vọng hơn cả ba tao. Mày muốn nuốt trọn cả tập đoàn Á Châu, đúng không?”

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-14.html.]

Trần Minh đột nhiên chĩa s.ú.n.g vào Duy. “Bỏ con đàn bà đó xuống! Và mày, An Nhiên, bước ra khỏi đây ngay lập tức! Chuyện này không liên quan đến mày!”

 

“Không!” An Nhiên kiên quyết. “Em sẽ không bỏ Duy lại. Và em sẽ không bỏ mặc Hà Vy.”

 

“Mày cứng đầu đấy,” Trần Minh gằn giọng. “Đừng thách thức tao. Tao không còn gì để mất nữa rồi.”

 

Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại, càng lúc càng gần. An Nhiên và Duy trao đổi ánh mắt. Việt Anh đã hành . Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng lớn, cho thấy họ đang đến rất gần ngôi biệt thự.

 

Trần Minh giật mình. Anh ta nhìn quanh, vẻ mặt đầy sự hoảng loạn. “Khốn kiếp! Ai đã gọi cảnh sát?” Anh ta gầm lên, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Duy. “Là mày đúng không? Mày muốn g.i.ế.c tao sao?”

 

“Không phải em!” Duy hét lên. “Là An Nhiên! Anh Minh, phải tin em. Em không muốn .”

 

“Mày dám nói dối tao?” Trần Minh gằn giọng. Anh ta không tin Duy. Anh ta chĩa s.ú.n.g vào Duy, ngón tay ta đặt trên cò súng. “Mày đã phản bội tao, thằng khốn! Mày sẽ phải trả giá!”

 

An Nhiên không chần chừ. Cô lao đến, dùng hết sức bình sinh đẩy Trần Minh ra. Khẩu s.ú.n.g trên tay ta văng ra, rơi xuống đất. Trần Minh loạng choạng, mất thăng bằng. Duy nhanh chóng đặt Hà Vy xuống, lao đến đỡ An Nhiên.

 

Trần Minh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta không thèm nhặt súng, mà lao vào Duy, tung ra những cú đ.ấ.m liên tiếp. Hai em lao vào nhau, đánh nhau dữ dội. An Nhiên cố gắng can ngăn, không thể. Hà Vy nằm đó, nhìn họ với ánh mắt sợ hãi.

 

Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần. Ánh đèn pha của xe cảnh sát bắt đầu chiếu sáng qua những tán cây. Trần Minh và Duy vẫn đang vật lộn. An Nhiên biết, họ không còn nhiều thời gian. Cô phải gì đó. Cô nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một lối thoát. Bỗng nhiên, nhìn thấy một con d.a.o nhỏ nằm trên mặt đất, gần nơi khẩu s.ú.n.g bị rơi. Đó là con d.a.o mà Việt Anh đã chuẩn bị cho để cắt dây an ninh. Cô không chần chừ, lao đến nhặt lấy con dao.

 

“Duy! Cẩn thận!” An Nhiên hét lên. Cô nhìn thấy Trần Minh đang cố gắng bóp cổ Duy. Cô không thể để ta Duy. Cô lao đến, cầm con d.a.o trên tay. Cô không muốn Trần Minh, phải ngăn ta lại. Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngay sát cổng biệt thự. Ánh đèn pha sáng rực. Tiếng chân người chạy rầm rập. Cảnh sát đã đến. Trần Minh và Duy đều dừng lại, nhìn về phía cổng. An Nhiên vẫn cầm con d.a.o trên tay, đứng giữa hai em. Cô biết, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Và không biết, liệu Duy có thực sự vô tội như đã nói, hay chỉ đang lợi dụng để đạt được mục đích của riêng mình. Sự xuất hiện của Trần Minh đã đảo lộn tất cả, và không biết mình có thể tin tưởng ai nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...