Trước Ngày Cưới – Chương 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức về việc cảnh sát tìm thấy bằng chứng liên quan đến vụ tai nạn ba mươi năm trước và danh tính cha mẹ ruột của Trần Duy khiến An Nhiên không khỏi bàng hoàng. Cô biết, đây là lúc mọi thứ sẽ được phơi bày, và không ai có thể che giấu được nữa. Cô cảm thấy một sự hỗn loạn trong lòng, vừa lo lắng cho Duy, vừa nhẹ nhõm vì sự thật cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.

 

Trung úy Nam hẹn gặp An Nhiên và Việt Anh tại đồn cảnh sát. Anh ta đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn. “Chúng tôi đã xác định được danh tính của cha mẹ ruột Trần Duy. Họ là ông Nguyễn Văn Cảnh và bà Lê Thị Mai. Cả hai đều là những nhà khoa học trẻ tài năng, chuyên nghiên cứu về công nghệ sinh học. Vào thời điểm vụ tai nạn xảy ra, họ đang trên đường đến một hội nghị khoa học quan trọng.”

 

An Nhiên cảm thấy tim mình thắt lại. Cha mẹ ruột của Duy là những nhà khoa học? Điều này càng khiến câu chuyện trở nên phức tạp hơn.

 

“Chúng tôi cũng đã tìm thấy bằng chứng cho thấy vụ tai nạn đó không phải là ngẫu nhiên,” Trung úy Nam tiếp tục, giọng ta trầm xuống. “Chúng tôi đã tìm thấy một báo cáo khám nghiệm tử thi cũ, được lưu trữ bí mật, cho thấy có dấu vết của một chất mê trong cơ thể ông Cảnh và bà Mai. Và chiếc xe tải tai nạn… tài xế đã biến mất sau đó. Chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ án g.i.ế.c người có chủ đích, được dàn dựng như một vụ tai nạn.”

 

An Nhiên c.h.ế.t lặng. Giết người? Vậy là ông Trần Hải không chỉ giam giữ người, mà còn g.i.ế.c người để đạt được mục đích của mình? Mức độ tàn nhẫn của ông ta vượt quá sức tưởng tượng của .

 

“Vậy tại sao ông Trần Hải lại điều đó?” An Nhiên hỏi, giọng thì thầm.

 

“Chúng tôi đang điều tra,” Trung úy Nam đáp. “Nhưng chúng tôi đã tìm thấy một số tài liệu cũ, cho thấy ông Trần Hải có liên quan đến việc cạnh tranh không lành mạnh trong ngành công nghệ sinh học vào thời điểm đó. Ông Cảnh và bà Mai có thể đã phát triển một công nghệ đột nào đó, mà ông Trần Hải muốn chiếm đoạt.”

 

Việt Anh nhíu mày. “Vậy là ông Trần Hải không chỉ muốn có con, mà còn muốn chiếm đoạt công nghệ của họ, và cả đứa bé?”

 

“Đó là giả thuyết của chúng tôi,” Trung úy Nam gật đầu. “Và sau khi g.i.ế.c cha mẹ ruột của Trần Duy, ông Trần Hải đã đánh tráo đứa bé sơ sinh với một đứa bé khác, con của một gia đình giàu có khác, để che giấu tội ác của mình. Sau đó, ông ấy đã nhận nuôi Trần Duy, để biến ta thành con trai ruột của mình, để củng cố địa vị của mình trong gia đình và trong giới kinh doanh. Chúng tôi tin rằng ông ấy đã thao túng cuộc đời Trần Duy từ khi ta còn là một đứa trẻ sơ sinh.”

 

An Nhiên cảm thấy xót xa cho Duy. Anh đã sống một cuộc đời đầy dối trá, bị lợi dụng và thao túng từ khi còn quá nhỏ. Cô không thể tưởng tượng được nỗi đau của khi biết được sự thật này.

 

“Vậy còn Trần Duy? Anh ấy có biết về thân phận thật của mình không?” An Nhiên hỏi.

 

“Anh ta đã khai báo rằng ta đã biết từ khi còn nhỏ, và bị ông Trần Hải đe dọa phải giữ bí mật,” Trung úy Nam đáp. “Chúng tôi đang xác minh lời khai của ta. Nếu lời khai của ta là đúng, thì ta cũng là một nạn nhân.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-17.html.]

 

An Nhiên và Việt Anh rời khỏi đồn cảnh sát. An Nhiên cảm thấy một gánh nặng lớn đang đè nặng lên vai mình. Cô biết, phải nói cho Duy biết sự thật này. Anh có quyền được biết về cha mẹ ruột của mình, và về tội ác mà ông Trần Hải đã ra.

 

Cô gọi điện cho Duy, hẹn gặp mặt. Duy đến, vẻ mặt vẫn còn sự lo lắng và mệt mỏi. An Nhiên nhìn , trong lòng là một sự hỗn loạn. Cô không biết mình có nên tha thứ cho hay không, biết, phải ở bên trong thời điểm khó khăn này.

 

“Duy, em có một tin tức quan trọng muốn nói với ,” An Nhiên bắt đầu, giọng run rẩy. “Cảnh sát đã tìm thấy bằng chứng về cha mẹ ruột của . Họ là ông Nguyễn Văn Cảnh và bà Lê Thị Mai. Họ là những nhà khoa học. Và vụ tai nạn… không phải là ngẫu nhiên. Họ đã bị g.i.ế.c .”

 

Duy c.h.ế.t lặng. Khuôn mặt tái mét, đôi mắt mở to. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, như thể không tin vào tai mình. Anh lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa, như thể đang cố gắng thoát khỏi sự thật tàn khốc này.

 

“Giết người sao?” Duy thì thầm, giọng lạc đi. “Ba … ông ấy đã g.i.ế.c cha mẹ ruột của sao?”

 

An Nhiên gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi. “Em xin lỗi, Duy. Em biết điều này rất khó chấp nhận. Nhưng đó là sự thật. Ông Trần Hải đã g.i.ế.c cha mẹ để chiếm đoạt công nghệ của họ, và sau đó đã nhận nuôi , để che giấu tội ác của mình.”

 

Duy ngã khuỵu xuống, ôm lấy đầu. Anh không nói gì, chỉ khóc. An Nhiên đến bên , ôm lấy . Cô cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của . Anh đã sống một cuộc đời đầy dối trá, bị lợi dụng và thao túng từ khi còn quá nhỏ. Giờ đây, sự thật tàn khốc đã được phơi bày, và phải đối mặt với nó.

 

“Anh không thể tin được,” Duy nức nở. “Ông ấy… ông ấy là ba . Ông ấy đã nuôi nấng . Sao ông ấy có thể điều đó?”

 

“Anh không có lỗi trong chuyện này, Duy,” An Nhiên nói, giọng kiên định. “Anh là nạn nhân. Bây giờ, phải mạnh mẽ. Anh phải đối mặt với sự thật, và phải giúp cảnh sát vạch trần tất cả tội ác của ông Trần Hải.”

 

Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt đã có thêm một tia kiên quyết. “Em nói đúng. Anh sẽ . Anh sẽ vạch trần tất cả. Anh sẽ không để ông ấy tiếp tục che giấu tội ác của mình nữa.”

 

An Nhiên ôm chặt lấy Duy. Cô biết, đây là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời . Anh đã quyết định đứng về phía sự thật, dù điều đó có nghĩa là sẽ phải đối mặt với chính gia đình mình. Nhưng vẫn còn một nỗi lo lắng. Ông Trần Hải là một người rất quyền lực. Liệu ông ta có dễ dàng chấp nhận thất bại như vậy không? Và liệu ông ta có còn những lá bài tẩy nào khác để lật ngược thế? An Nhiên biết, cuộc chiến này vẫn còn rất nhiều chông gai phía trước, và phải luôn cảnh giác. Cô không biết, liệu Duy có thực sự đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả, hay sẽ gục ngã trước áp lực từ người cha mà đã từng kính trọng. Cô nhìn , và biết, phải ở bên , dù có chuyện gì xảy ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...