Trước Ngày Cưới – Chương 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

An Nhiên hoảng loạn tột độ. Duy nằm trong vòng tay , m.á.u thấm đẫm chiếc áo trắng của . Cô không ngừng gọi tên , không đáp lại. Nước mắt chảy dài, hòa lẫn với m.á.u . Cô cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Việt Anh lao đến, vẻ mặt ta tái mét. Anh ta nhanh chóng kiểm tra vết thương của Duy.

 

“Vết thương sâu lắm,” Việt Anh gằn giọng. “Chúng ta phải đưa Duy đến bệnh viện ngay lập tức. An Nhiên, em hãy gọi cấp cứu. Anh sẽ cầm m.á.u cho Duy.”

 

An Nhiên vội vàng rút điện thoại, tay run rẩy. Cô gọi cấp cứu, giọng nghẹn lại. Việt Anh dùng áo của mình, xé ra thành băng gạc, cố gắng cầm m.á.u cho Duy. Anh ta việc rất nhanh và chuyên nghiệp, vẻ mặt ta vẫn đầy sự lo lắng. An Nhiên nhìn Duy, vẫn bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.

 

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên ngay sau đó. Các nhân viên y tế nhanh chóng đưa Duy lên cáng, đưa vào xe cấp cứu. An Nhiên và Việt Anh đi cùng. Trên xe, An Nhiên không ngừng nắm c.h.ặ.t t.a.y Duy, cầu nguyện. Cô không thể để chết. Anh là tất cả của .

 

Tại bệnh viện, Duy được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật. An Nhiên và Việt Anh ngồi chờ ở bên ngoài, lòng họ như lửa đốt. Mỗi phút trôi qua đều dài như một thế kỷ. An Nhiên không ngừng đi đi lại lại, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

 

“An Nhiên, em phải giữ bình tĩnh,” Việt Anh nói, cố gắng trấn an . “Duy là một người mạnh mẽ. Anh ấy sẽ vượt qua thôi.”

 

An Nhiên không nói gì. Cô chỉ biết cầu nguyện. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp của và Duy, những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Cô không thể để tất cả những điều đó tan biến.

 

Sau gần ba tiếng đồng hồ, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật. An Nhiên và Việt Anh lập tức lao đến. “Bác sĩ, ấy thế nào rồi?” An Nhiên hỏi, giọng run rẩy.

 

Bác sĩ thở dài. “Vết thương rất sâu, sát tim. Nhưng may mắn là chúng tôi đã kịp thời cứu sống ấy. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên, ấy vẫn còn rất yếu, và cần thời gian để hồi phục. Chúng tôi sẽ chuyển ấy đến phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi.”

 

An Nhiên cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn lao. Cô cảm ơn bác sĩ, nước mắt lại chảy dài, lần này là nước mắt của hạnh phúc. Duy đã sống sót. Anh đã không chết.

 

Cô được phép vào thăm Duy. Anh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Anh vẫn còn bất tỉnh. An Nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y , đặt lên môi mình. Cô thì thầm: “Duy, phải tỉnh lại. Anh phải sống. Em cần .”

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-23.html.]

Việt Anh đứng bên cạnh . “An Nhiên, bây giờ chúng ta phải tìm ra kẻ đã điều này. Hắn ta sẽ không từ bỏ cho đến khi hắn ta g.i.ế.c được Duy.”

 

An Nhiên gật đầu. Ánh mắt đầy sự căm phẫn. “Em biết. Em sẽ không để hắn ta Duy nữa. Em sẽ vạch trần hắn ta.”

 

Việt Anh đã liên hệ với Trung úy Nam. Cảnh sát lập tức đến bệnh viện để điều tra. Họ đã tìm thấy một số dấu vết tại căn hộ bí mật, và đang truy lùng kẻ tấn công. Trung úy Nam cũng đã liên hệ với Mai Anh để thẩm vấn ta về kẻ đứng sau vụ tấn công.

 

Tuy nhiên, Mai Anh vẫn kiên quyết không khai báo. Cô ta nói rằng ta không biết gì về kẻ tấn công, và ta chỉ là một con tốt trong tay ông Lại Văn Thiện. Cảnh sát không tin lời ta, họ không có bằng chứng để buộc tội ta.

 

An Nhiên và Việt Anh biết rằng họ phải tìm ra kẻ đứng sau vụ tấn công này. Duy đã cung cấp cho họ một số thông tin quan trọng về các hoạt của Lại Văn Thiện, và về những kẻ tay sai của hắn ta. An Nhiên và Việt Anh bắt đầu điều tra, truy tìm dấu vết của kẻ tấn công.

 

Trong quá trình điều tra, họ phát hiện ra một điều đáng ngờ. Kẻ tấn công Duy là một sát thủ chuyên nghiệp, từng có tiền án g.i.ế.c người. Hắn ta là một người rất kín đáo, không bao giờ để lại dấu vết. Nhưng An Nhiên và Việt Anh đã tìm thấy một manh mối quan trọng. Kẻ sát thủ này có một hình xăm đặc biệt trên cổ tay, một hình xăm mà hắn ta đã cố gắng che giấu.

 

An Nhiên nhớ lại, đã từng nhìn thấy hình xăm đó ở đâu đó. Cô lục lọi trí nhớ, cố gắng nhớ lại. Bỗng nhiên, nhớ ra. Cô đã nhìn thấy hình xăm đó trên tay của một người đàn ông lạ mặt, người đã từng đến thăm ông Trần Hải trong tù. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài rất bình thường, ánh mắt hắn ta lại rất lạnh lùng. An Nhiên đã không để ý nhiều đến hắn ta vào lúc đó, bây giờ, biết, hắn ta chính là kẻ đã tấn công Duy.

 

An Nhiên lập tức gọi điện cho Việt Anh. “Việt Anh, em biết kẻ đó là ai rồi! Hắn ta là người đã từng đến thăm ông Trần Hải trong tù. Hắn ta có một hình xăm đặc biệt trên cổ tay.”

 

Việt Anh ngạc nhiên. “Em chắc chắn chứ?”

 

“Em chắc chắn,” An Nhiên đáp. “Chúng ta phải nói cho cảnh sát biết ngay lập tức.”

 

Tuy nhiên, khi họ liên hệ với Trung úy Nam, ta nói rằng kẻ sát thủ đó đã biến mất. Hắn ta đã bỏ trốn sau khi tấn công Duy, và không để lại bất kỳ dấu vết nào. An Nhiên và Việt Anh cảm thấy thất vọng. Kẻ sát thủ đã chạy thoát, và họ không biết liệu hắn ta có quay lại để tấn công Duy nữa hay không. An Nhiên nhìn Duy đang nằm trên giường bệnh, và biết, phải bảo vệ bằng mọi giá. Cô không thể để bị nữa. Cô sẽ tất cả để đưa kẻ sát thủ ra ánh sáng, và để vạch trần Lại Văn Thiện. Cô biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, và phải luôn cảnh giác. Cô không biết, liệu Duy có thể hồi phục hoàn toàn hay không, và liệu có thể bảo vệ khỏi những âm mưu đen tối đang rình rập hay không. Cô nhìn , và biết, sẽ không bao giờ từ bỏ . Cô sẽ chiến đấu đến cùng, dù có phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình. Cô cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, một cảm giác rằng nguy hiểm vẫn đang rình rập, và phải luôn cảnh giác. Cô biết, đây là lúc phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết, để bảo vệ người đàn ông , và để đưa sự thật ra ánh sáng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...