Trước Ngày Cưới – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi của Duy vang lên trong không gian yên tĩnh, mang theo một lực ép vô hình khiến An Nhiên cảm thấy ngột ngạt. Cô chưa bao giờ thấy có biểu cảm như vậy – sự ngạc nhiên pha lẫn chút giận dữ và cả sự đề phòng. Tim đập thình thịch, một phần vì sợ hãi, một phần vì cảm giác tội lỗi khi đã tự ý lục lọi máy tính của . Nhưng phần lớn hơn cả là sự hoang mang trước những gì vừa phát hiện.

 

“Em… em chỉ đến lấy tài liệu thôi,” An Nhiên lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhanh chóng đóng file ảnh lại, hình ảnh ngôi biệt thự u ám và dòng chữ “phòng giam” vẫn in sâu trong tâm trí . “Thấy máy bật, em… em tò mò thôi. Em xin lỗi.”

 

Duy bước đến, đôi mắt quét qua màn hình máy tính rồi dừng lại trên gương mặt . Ánh nhìn của như xuyên thấu tâm can, khiến không dám đối diện. “Tò mò? Tò mò về cái gì?” Giọng vẫn trầm, đã pha thêm chút lạnh lùng. Anh cúi xuống, nhấp chuột liên tục, nhanh chóng tắt máy tính. Màn hình tối sầm, xóa đi mọi dấu vết của “Biệt Thự Vô Hình”.

 

“Chỉ là… em thấy một file có tên lạ, ‘Biệt Thự Vô Hình’… nói đó là món quà cưới bất ngờ cho em mà, nên em muốn xem thử.” An Nhiên nói dối, nửa sự thật nửa bịa đặt, cố gắng lái câu chuyện đi theo hướng ít nguy hiểm nhất. Cô biết mình không nên tiết lộ việc đã nhìn thấy dòng chữ “phòng giam” hay “cách âm tuyệt đối”.

 

Duy đứng thẳng dậy, thở dài một tiếng. Anh xoa thái dương, như thể đang cố gắng xua đi sự khó chịu. “An Nhiên, đã nói rồi mà, đó là một điều bất ngờ. Nếu em xem trước thì còn gì là bất ngờ nữa chứ? Hơn nữa, đây là những bản vẽ sơ bộ, còn nhiều điều chưa hoàn chỉnh. Anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo khi em nhìn thấy nó lần đầu.” Giọng đã dịu đi, vẫn còn sự căng thẳng ẩn chứa. Anh vòng tay ôm lấy , kéo vào lòng. “Đừng giận nhé, chỉ muốn mang lại cho em điều tốt đẹp nhất thôi.”

 

An Nhiên tựa vào lòng , cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Duy. Sự trấn an của phần nào xoa dịu nỗi sợ hãi trong , không thể xóa đi hoàn toàn những câu hỏi đang xoáy sâu trong đầu. “Em… em không giận. Chỉ là, em thấy nó hơi… khác lạ so với những thiết kế của .” Cô khẽ nói, cố gắng dò xét phản ứng của .

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-cuoi/chuong-3.html.]

Duy cười nhẹ. “Đúng vậy, nó sẽ khác biệt. Đó là một ý tưởng táo bạo, và cần thời gian để biến nó thành hiện thực. Em biết đấy, luôn muốn những điều độc đáo nhất cho người mình mà.” Anh hôn lên trán , rồi nhẹ nhàng đẩy ra. “Thôi, em có muốn đi ăn kem không? Anh biết một quán kem Ý mới mở rất ngon.”

 

Lời đề nghị của Duy như một sự chuyển hướng khéo léo, kéo An Nhiên ra khỏi mớ bòng bong của những câu hỏi. Cô gật đầu, cố gắng mỉm cười. “Dạ được.”

 

Buổi tối hôm đó trôi qua bình yên. Duy trở lại là người đàn ông dịu dàng, chu đáo mà vẫn hằng . Anh kể cho nghe về những dự án mới của tập đoàn, về những kế hoạch tương lai của hai người. An Nhiên lắng nghe, tâm trí không ngừng quay cuồng với hình ảnh ngôi biệt thự “vô hình” và những dòng chữ đáng sợ. Cô cố gắng tự trấn an mình rằng có lẽ đó chỉ là sự hiểu lầm, rằng Duy không thể nào liên quan đến những chuyện mờ ám. Anh , luôn bảo vệ , là người đàn ông hoàn hảo.

 

Nhưng càng cố gắng gạt bỏ, những câu hỏi càng bám riết lấy . Tại sao file lại được đặt tên là “Biệt Thự Vô Hình”? Tại sao lại có những ghi về “phòng giam” và “cách âm tuyệt đối”? Và tại sao những bản vẽ đó lại có vẻ đã được hoàn thành từ lâu, trong khi Duy nói đang “ấp ủ”? Hơn nữa, ánh mắt thoáng qua của Duy khi nhìn thấy trước máy tính, sự lạnh lẽo trong giọng nói của lúc đó… Cô không thể nào quên được.

 

Đêm đó, An Nhiên trằn trọc không ngủ. Cô bật máy tính xách tay của mình, truy cập vào internet. Cô gõ địa chỉ mà đã kịp nhìn thấy trong file PDF vào công cụ tìm kiếm bản đồ. Kết quả hiện ra là một khu vực hẻo lánh, đúng như dự đoán. Xung quanh là đất trống, cây cối, không có dân cư đông đúc. Cô chuyển sang chế độ xem vệ tinh, phóng to khu vực đó. Và rồi, nhìn thấy nó. Một ngôi biệt thự, dù bị cây cối che khuất một phần, kiến trúc và vị trí của nó hoàn toàn trùng khớp với bản vẽ “Biệt Thự Vô Hình” mà đã xem trong máy tính của Duy.

 

Trái tim An Nhiên chùng xuống. Nó không phải là một dự án “đang ấp ủ” hay “sơ bộ” như Duy đã nói. Nó đã được xây dựng rồi. Và nó đã tồn tại ở đó, lặng lẽ, bí ẩn, trong khi không hề hay biết. Cảm giác bị lừa dối, dù chỉ là một chuyện nhỏ, cũng khiến thấy nhói lòng. Nhưng điều khiến sợ hãi hơn cả là câu hỏi: Duy đã giấu điều gì? Và điều gì đang thực sự diễn ra bên trong ngôi biệt thự đó? Cảm giác bất an càng lúc càng lớn, biến thành một dự cảm chẳng lành. Cô quyết định, bất kể điều gì đang chờ đợi, phải tự mình đến đó, để tìm ra sự thật. Cô cần biết, “Biệt Thự Vô Hình” đó rốt cuộc là gì, và tại sao Duy lại phải che giấu nó kỹ đến vậy.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...