Tôi không biết Giang Nhượng nghe tin ở đâu.
Anh lao đến sân bay để ngăn tôi lại.
Lần này, mang theo tấm thiệp nhỏ tôi đã tự tay viết từ mười năm trước – khi còn là bé non nớt, dễ .
“Nam Nam, chính em từng mà, chỉ cần tấm thiệp này còn, em sẽ tha thứ cho một lần.”
“Suốt bao năm qua luôn giữ kỹ nó, sợ có một ngày chọc giận em, sẽ chẳng bao giờ có thể kéo em về nữa.”
Giọng Giang Nhượng nghẹn lại.
“Ôn Nam, chúng ta đã nhau mười năm. Anh vẫn muốn đi cùng em trên con đường phía trước. Đừng đi, không?”
Dù gì… cũng là người tôi đã suốt mười năm.
Tôi rất khó… để nhẫn tâm từ chối.
Tôi xoay lưng lại, bước chậm rãi rời khỏi cửa kiểm tra an ninh.
Có lẽ, hiện tại… tôi vẫn chưa thực sự buông Giang Nhượng.
Nhưng tôi tin rằng…
Trên thế giới này, chẳng ai rời khỏi ai mà không sống nổi.
Thời gian… là liều thuốc chữa lành tốt nhất.
Rồi sẽ có một ngày, tôi và …
Chỉ là những người xa lạ… từng thân thuộc nhất.
Nhoáng cái đã năm năm trôi qua.
Năm năm này, sự nghiệp của tôi thuận buồm xuôi gió, tôi đã tự mình dựng một thương hiệu riêng.
Tôi nghe rất nhiều chuyện về Giang Nhượng.
Lúc đầu ba mẹ sợ tôi đau lòng, vẫn luôn giấu, không dám nhắc đến tên trước mặt tôi.
Về sau thấy tôi dường như đã thật sự buông bỏ, mới kể cho tôi chuyện trong viện nghiên cứu.
Hóa ra ngay ngày tôi rời đi, Lâm Thanh Thanh đã tới tìm Giang Nhượng, khóc lóc vì chuyện bị điều khỏi nhóm.
Nhưng lạnh mặt, thẳng thừng từ chối.
Chuyện này ồn ào khắp văn phòng.
Viện bắt đầu râm ran đủ kiểu lời đồn.
Lâm Thanh Thanh trở thành tâm điểm bàn tán, ngày nào cũng phải hứng chịu ánh mắt soi mói, cuộc sống dần trở nên ngột ngạt.
Cho đến một ngày, ta hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta tố rằng Giang Nhượng từng thích mình, còn lén chụp ảnh, có hành vi quấy rối.
Cô ta khóc lóc loạn trong viện, chính vì không chịu chiều theo ý Giang Nhượng, nên mới bị ép chuyển nhóm.
Mọi người trong viện đều hiểu, Lâm Thanh Thanh là người sự trước.
Nhưng camera lại cho thấy Giang Nhượng thực sự ngày nào cũng cầm điện thoại chĩa về phía ta.
Ai cũng biết tôi và Giang Nhượng từng nhau.
Việc , từ ngoài vào, đúng là có dấu hiệu quấy rối.
Giang Nhượng bị giáng chức.
Lâm Thanh Thanh điều quay trở lại.
Hai người tiếp tục cùng một tổ nghiên cứu.
Giang Nhượng vốn đã có cảm với ta.
Lâm Thanh Thanh lại chủ xin lỗi, ngày ngày thể hiện tấm chân .
Qua lại qua lại, rốt cuộc…
Ngay năm đầu tiên tôi rời đi, hai người họ chính thức đến với nhau.
Chuyện này vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng .
Ba mẹ tôi không muốn với tôi, sợ tôi buồn, sợ tôi suy nghĩ dại dột.
Dù sao ai cũng , đàn ông thay lòng là bản năng.
Từ cái ngày tôi bỏ đi, tôi đã đoán trước sẽ có ngày đó.
Chỉ là… đối phương lại chính là người quen thuộc – Lâm Thanh Thanh – mà thôi.
Nhưng không ai ngờ…
Đó cũng chính là khởi đầu cho báo ứng của Giang Nhượng.
8
Nửa năm sau khi Giang Nhượng và Lâm Thanh Thanh kết hôn, ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Từ một dịu dàng, ngoan ngoãn, ta trở thành người ngang ngược, đòi hỏi, thậm chí có phần quá quắt.
Chỉ cần Giang Nhượng điều gì khiến không hài lòng, lập tức chuyện.
Lúc đầu, là ở nhà.
Về sau, vì Giang Nhượng ngày càng không muốn về nhà, tăng ca liên tục, ta bắt đầu đến tận công ty loạn.
Giang Nhượng là người bận rộn, công việc nghiên cứu đòi hỏi sự tập trung cực cao và thời gian dài.
Trước đây, tôi chưa từng phiền trong lúc việc. Nhưng Lâm Thanh Thanh thì khác.
Để chứng minh vị trí của mình trong lòng , ta cầu phải trả lời tin nhắn ngay lập tức, điện thoại phải bắt máy liền tay, tan là phải lập tức có mặt ở nhà.
Để tránh ta tiếp tục đến công ty rối, Giang Nhượng đành cắt bớt nhiều nhiệm vụ, mạo hiểm bị giáng chức để lấy thời gian bù đắp cho ta.
Khoảng một năm sau, Lâm Thanh Thanh mang thai.
Trong thai kỳ, ta càng thêm kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Giang Nhượng thường đang việc nửa chừng thì bị gọi về.
Cuối cùng, vì không thể đảm đương nhiệm vụ phân công, bị giáng xuống nghiên cứu viên bình thường.
Ba mẹ tôi có quen vài người trong viện nghiên cứu. Họ kể lại, có lần Giang Nhượng tuyệt vọng quỳ gối trước mặt Lâm Thanh Thanh, cầu xin ta buông tha cho mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, Lâm Thanh Thanh bụng bầu lùm lùm lại đến viện loạn.
Hai người cãi nhau ầm ĩ.
Nội dung cũng chỉ quanh quẩn:
“Ngày xưa là theo đuổi tôi, giờ cưới rồi lại chê tôi!”
“Cô không để tôi có không gian thở!”
“Anh chẳng biết thương phụ nữ gì cả!”
Trong lúc căng thẳng, Giang Nhượng không cẩn thận vỡ một bình thí nghiệm.
Mảnh thủy tinh vỡ bắn xuống ngay chân Lâm Thanh Thanh.
Cô không để ý, đạp thẳng lên.
Bạn thấy sao?