16.
Khi nghe Tống Chiêu Ninh xác nhận, trong lòng Phó Thời Dự dâng trào vị chua xót.
Bao năm qua, luôn bị Tống Vi dẫn dắt sai lệch.
Năm ấy, Tống Chiêu Ninh quấn kín người, chỉ lộ đôi mắt. Dáng người và Tống Vi cũng gần giống.
Trong trường, quen Tống Vi trước. Anh chỉ biết người hiến tủy họ Tống, còn bác sĩ thì giữ kín mọi thông tin.
Biết Tống Vi là con nhà họ Tống, bè lại khen ta tính tốt, hiền lành, hay cho mèo hoang ăn.
Phó Thời Dự tìm đến Tống Vi, lời cảm ơn: “Cảm ơn em đã hiến tủy cho em tôi.”
Tống Vi thoáng sững lại, rồi mỉm : “Không cần cảm ơn.”
Trong mắt bè, Tống Vi là tốt bụng.
Một lần hoạt ngoại khóa, nghe có người hô “tiểu thư nhà họ Tống bị ngã”.
Anh lập tức chạy đến.
Nhìn thấy người ngã là Tống Chiêu Ninh chứ không phải Tống Vi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng từ lúc đó, mới biết nhà họ Tống có hai con .
Anh tiếp tục dò hỏi, : “Là Tống Chiêu Ninh đó, chị kế của ‘bạch nguyệt quang’ nhà cậu.
Tính cách bướng bỉnh, đã thích gì là phải có cho bằng .
Nghe còn hay bắt nạt Tống Vi.”
Từ đó, khi Tống Chiêu Ninh bắt đầu theo đuổi , đã mang sẵn thành kiến.
Sợ theo đuổi mình sẽ khiến Tống Vi hiểu lầm, lại càng sợ nếu biết thích Tống Vi, sẽ âm thầm bắt nạt Tống Vi ở nhà.
17.
Giọng Phó Thời Dự run rẩy, khàn nhẹ: “Tống Chiêu Ninh… sao em…” “Không cho biết?”
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của , tôi đáp: “Phó Thời Dự, đến cả người hiến tủy cứu em mình là ai mà cũng không biết sao?
Vậy thì đúng là vô dụng thật.”
“Tống Vi không có ở đây. Nếu không có gì thì về đi.”
Tôi quay lưng, một bàn tay nóng áp siết chặt lấy cánh tay tôi. “Chúng ta kết hôn đi.”
Tôi hất tay ra, mở điện thoại cho xem camera giám sát, mỉa mai: “Em rể, cảnh này thấy quen không? Giờ hết ghét tôi rồi à?
Lo mà bảo vệ Tống Vi của đi. À đúng rồi, nếu trong mắt tôi là kẻ xấu, thì tôi cũng chẳng ngại kẻ xấu đến cùng.
Chẳng mấy chốc, Tống Vi sẽ phải đổi họ. Con nhà họ Tống, chỉ còn lại tôi.”
Anh cố nén tiếng nghẹn: “Chiêu Ninh… Anh xin lỗi, đã hiểu lầm.”
Bà nội bước ra, kéo Phó Thời Dự ra xa, nhẹ giọng khuyên: “Tiểu Phó, muộn rồi. Về đi thôi.”
Anh mới miễn cưỡng buông tay trước mặt bà.
18.
Tống Vi che giấu rất giỏi— bề ngoài trông như thỏ trắng ngoan hiền, thực chất lại khiến người khác tin rằng tôi hay bắt nạt ta.
Từng chút một, ta đã dựng tôi thành “vai phản diện” đối lập với mình.
Khi bà biết chuyện Tống Vi mạo danh tôi để nhận công hiến tủy, bà giận dữ vô cùng.
Bố từ nước ngoài bay về. Bà vừa khóc vừa :
“Thôi, cưới xin gì nữa.
Nhà họ Tống này không bao giờ nhận kẻ máu mủ không rõ ràng, lại càng không chứa chấp người dám vu oan cho cháu ruột của tôi.
Mẹ con họ sẽ không lấy một xu từ nhà này, tôi cho biết.”
Ngày bố ly hôn, Tống Vi mắt đỏ hoe tôi, ra sức tỏ vẻ đáng thương.
Nhưng bố chỉ lạnh lùng : “Đủ rồi.
Tôi đã quá nhân nhượng với mẹ con .
Ai là con ruột của tôi, tôi tự biết rõ.”
Chuyện này nhanh chóng lan khắp giới thượng lưu.
Mọi người đều biết, nhà họ Tống chỉ có mình tôi là con ruột.
Tôi chuẩn bị bay ra nước ngoài học tập, sau đó sẽ sang ở chi nhánh công ty.
Ngày bố ly hôn, lần đầu tiên ông khóc trước mặt tôi.
“Bố nghĩ mẹ con họ cũng coi như thật thà, nghĩ có người bầu đến cuối đời cũng tốt.
Nhưng bố lại bỏ qua con, không ngờ họ ra những chuyện sau lưng như thế.
Là bố có lỗi với con.”
Ông chậm rãi, đầy nặng nề: “Sang nước ngoài, nếu có chuyện gì không thuận, giải quyết không thì với bố.”
Tôi gật đầu, đã biết.
Bà nội bảo sẽ đi cùng tôi, nhất định phải theo cho bằng .
Bà tôi từ nhỏ đã mất mẹ, không muốn tôi một mình ở nước ngoài.
Tôi đồng ý.
19.
Lần nữa gặp Tống Vi, ta đang giằng co với một người đàn ông.
Nhìn rõ mặt hắn, tôi lạnh cả người. Chính là Trần Chu – chồng kiếp trước của Tống Vi.
Người đã cầm dao kề cổ kết liễu mạng tôi.
Trần Chu là con nhà giàu ở thủ đô, so với nhà họ Tống hay nhà họ Phó thì kém xa.
Hắn gào lên: “Không phải mình là con nhà họ Tống sao? Hóa ra chỉ là đồ giả mạo!
Dám lừa ông à!”
Nhìn thấy hắn, tôi lập tức quay lưng bỏ ra khỏi bệnh viện.
Tống Vi chỉ tay về phía tôi: “Là chị ta, chị ta tôi!
Chị ta là con ruột nhà họ Tống.
Nếu không vì chị ta, tôi và mẹ đã không bị đuổi khỏi nhà!”
Mặt Trần Chu đỏ bừng, lao về phía tôi. Con dao trong tay hắn, giống hệt kiếp trước.
Tôi lập tức chạy ra ngoài. Adrenaline và bản năng sinh tồn bùng nổ, khiến hắn không đuổi kịp tôi.
Một chiếc xe lao đến, Phó Thời Dự mở cửa, nhét tôi vào ghế phụ.
Đôi mắt đỏ hoe, bước về phía Trần Chu, nắm chặt lưỡi dao bằng tay trần. Máu rỉ từng giọt.
Trần Chu cố rút ra, đâm thẳng về tim .
Khoảnh khắc cuối cùng, Phó Thời Dự ném con dao xuống cống thoát nước, khống chế Trần Chu.
Khi người đi đường giữ hắn, Phó Thời Dự gục xuống.
Anh tôi, mỉm , đôi môi mấp máy: “Anh cuối cùng cũng cứu em rồi.”
Phó Thời Dự đưa vào phòng cấp cứu, hôn mê ba ngày.
Anh là con trai duy nhất của nhà họ Phó, mẹ khóc đến ngất, bố lập tức mời luật sư.
Ông bà nội tôi cũng vội vàng chạy đến.
Bà nội ôm chặt tôi, giọng run run: “Ninh Ninh, nếu cháu có mệnh hệ gì, bà biết ăn sao với mẹ cháu đây?
Bà sao đối mặt với hai mẹ con cháu?”
Ông nội vốn nghiêm khắc, ít khi , lúc này mắt cũng đỏ hoe.
Tôi càng không dám nghĩ, kiếp trước khi biết tôi chết, ông bà và bố sẽ đau lòng đến mức nào.
Bạn thấy sao?