20.
Phó Thời Dự hôn mê một tuần.
Ngay lúc sắp bị kết luận thành người thực vật, tỉnh lại.
Giọng yếu ớt, hỏi: “Mẹ… quà sinh nhật của con đâu?”
Mẹ mừng đến rơi lệ: “Đều ở dưới tầng hầm. Con muốn tìm cái gì, mẹ đi lấy.”
Phó Thời Dự đã mơ một giấc mơ— mơ thấy Tống Chiêu Ninh chết. Mơ thấy mình sống lại.
Sau khi sống lại, Tống Chiêu Ninh đã từ chối liên hôn.
Một nỗi bất an vô cớ khiến lao đến bệnh viện, nơi kiếp trước chết.
Anh thấy Trần Chu cầm dao đuổi theo Tống Chiêu Ninh.
Não trống rỗng, tim đập nhanh đến nghẹt thở, máu toàn thân dồn hết về một chỗ.
Anh đẩy vào xe, nắm chặt lưỡi dao trong tay Trần Chu.
Cảm giác lưỡi dao cứa vào tay, đau đến tê liệt, rồi đoạt lấy nó… và ngất đi.
Những ngày hôn mê, mơ trọn vẹn về kiếp trước và kiếp này.
Anh gắng sức thốt ra vài chữ: “Một chiếc nhẫn… khắc tên . Là quà sinh nhật Chiêu Ninh tặng.”
Mẹ lập tức cho người tìm, tự mình lục suốt một đêm cũng không thấy.
Mắt đỏ lên: “Mẹ, con muốn về nhà.
Con đi tìm. Mọi người sẽ không tìm thấy đâu.”
Anh mang theo vết thương, lục tung cả đêm vẫn không thấy chiếc nhẫn ấy.
Kiếp trước, Tống Chiêu Ninh cầm chiếc nhẫn do chính tay mình để tỏ với .
Nhưng lại không biết trân trọng.
21.
Mẹ Phó gọi điện cho tôi: “Chiêu Ninh, ơn đến một chuyến không?
Quà sinh nhật con tặng Thời Dự—một chiếc nhẫn—mất rồi.
Thời Dự vẫn đang tìm khắp nơi.”
Tôi khẽ thở dài: “Dì à, năm nay con không tặng ấy quà sinh nhật.”
Không khí bỗng im bặt.
“Các người khỏi tìm nữa.”
Khi gọi điện cho tôi, tôi đã ở sân bay.
Phó Thời Dự chạy đến, người mang đầy thương tích, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa bất an, cơ thể khẽ run lên vì sợ hãi.
Tôi liếc một cái, rồi bước vào cửa kiểm tra an ninh. Anh bị nhân viên chặn lại.
Anh gào lên thật mạnh: “Tống Chiêu Ninh!”
Anh quỳ xuống, mắt đỏ hoe, trông bất lực và lạc lõng.
Cố gắng chống tay để đứng dậy, lại ngã xuống đất.
Sau khi tôi bay ra nước ngoài, nghe tin Phó Thời Dự vẫn nằm viện.
Nhà họ Phó kiện Tống Vi và Trần Chu ra tòa. Trần Chu bị kết án tù.
Một số lạ gọi tới, tôi bắt máy. Là giọng quen thuộc: “Chiêu Ninh…
Anh tìm mãi không thấy WeChat của em. Cũng không thể gọi điện cho em.”
Tôi thẳng thắn: “Tôi đã chặn rồi.”
Không khí trở nên lạnh ngắt. Tôi dứt khoát cúp máy.
Phó Thời Dự mang di chứng, tim bị tổn thương, không thể vận .
Mãi mãi ngồi xe lăn, liệt nửa người.
Tay run, không thể nhấc vật nặng.
Gặp trời mưa hay lạnh, tay chân sẽ đau buốt tận xương.
Tôi nghĩ, nỗi đau ấy và cái chết, cái nào sẽ đau hơn?
Mẹ Phó khóc khản cả giọng, cầu xin tôi đến gặp một lần, tôi vẫn từ chối.
Tôi không muốn thêm một giây nào.
Sau khi bố tôi nghỉ hưu, tôi tiếp quản Tập đoàn Tống thị.
22. (Ngoại truyện – Phó Thời Dự)
Kiếp trước, sau khi Chiêu Ninh chết, tôi mới biết người hiến tủy cứu em tôi là ấy, không phải Tống Vi.
Tống Vi luôn dẫn dắt tôi hiểu sai, khiến tôi tin rằng người hiến tủy là ta, còn Chiêu Ninh thì đối xử tệ, thường xuyên bắt nạt ta.
Khi tôi biết sự thật thì đã muộn.
Chiêu Ninh an nghỉ trên núi Thanh Sơn, cùng mẹ và em tôi.
Tôi tìm đến rất nhiều đạo sĩ.
Có người , dùng thọ mệnh và sức khỏe của tôi có thể đổi lấy một đời khác, cái giá là sẽ mang tật suốt đời— sống không bằng chết, mãi không thể toại nguyện.
Tôi đồng ý.
Sau khi sống lại, Chiêu Ninh cũng sống lại.
Chỉ là ấy về sớm hơn tôi.
Lúc tôi trở lại, đã không còn thích tôi nữa.
Cô ghét tôi đến mức không muốn thấy bất cứ thứ gì tôi tặng, vứt hết tất cả.
Chiếc đồng hồ sinh nhật tôi tặng, bán lại ở cửa hàng đồ xa xỉ cũ. Tôi thấy nó trên tay Thẩm Việt.
Anh ta mua ở cửa hàng đồ cũ.
Đến lúc này, tôi mới thật sự chấp nhận rằng— sẽ không bao giờ cần tôi nữa.
Kiếp trước kiếp này, tôi đều nợ .
Bạn thấy sao?