2
Tôi như không nghe thấy, còn cố đưa điện thoại sát lại trước mặt .
“Anh đi, ánh mắt gã đó chẳng phải là ‘nhất kiến chung ’ sao?”
Giang Trạch Uyên giật lấy điện thoại, rồi bất ngờ kéo tôi vào lòng.
“Em thêm một cái nữa thử xem?”
Tôi đơ người, lắp bắp hỏi:
“Anh gì ?”
Tự dưng ôm tôi là sao, chẳng phải chúng tôi là kẻ thù sao?
Nhưng không thể phủ nhận, khoảnh khắc đó… tim tôi đập hơi nhanh.
Giang Trạch Uyên nhét điện thoại vào túi, cúi đầu tôi, khoé môi cong cong:
“Vị hôn thê của tôi vui quá, tôi sợ em đến hụt hơi.”
“Tôi là hôn thê của hồi nào!”
Giang Trạch Uyên nhướng mày, giọng đầy ẩn ý:
“Em xem? Hôm nay tụi mình mới đính hôn xong đấy, vợ sắp cưới à.”
Nụ của có chút chói mắt, khiến tôi không dám thẳng.
Giang Trạch Uyên bật nhẹ rồi buông tôi ra.
Tôi không dám nữa, sợ lại thêm cú nào nữa thì tim tôi chịu không nổi.
Trên đường về, tâm trạng Giang Trạch Uyên khá tốt.
Trớ trêu thay, bản tính mê hóng chuyện của tôi lại trỗi dậy.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần .
“Từ lúc tôi rời tiệc, bên xảy ra chuyện gì ? Sao quần áo như bị bão cuốn thế?”
Nụ bên khoé môi Giang Trạch Uyên lập tức tắt ngấm.
Anh nhớ lại lúc bị tiểu thư Hồng Kông giữ lại, nàng đắm đuối :
“Anh cưới em đi, nhà em cũng chẳng thua gì nhà họ Sang đâu!”
Quan trọng nhất là… ta còn chẳng quen biết nàng đó là ai!
Sau đó, định bỏ chạy, lại bị cái gã thiếu gia Bắc Kinh kia chặn lại.
Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô dùng thủ đoạn gì mà khiến Tiểu Du đính hôn với hả?”
Cô tiểu thư kia thì càng không chịu nổi khi nghe thiếu gia về mình.
Ngay trước mặt bao người, hai người họ bắt đầu cãi nhau ầm lên.
Toàn bộ ánh trong đại sảnh đều đổ dồn về phía họ.
Giang Trạch Uyên phải rất vất vả mới thoát ra , người thì rối tung, đầu tóc tơi tả, trông chẳng khác gì sắp phát điên.
Kết quả là vừa ra đến nơi… liền thấy Sang Du đang ngồi ăn đồ nướng, vẻ mặt vui vẻ, thoải mái vô cùng!
Chưa dừng lại ở đó… ta còn bị một gã đàn ông khác…
Tôi chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy mong chờ.
Giang Trạch Uyên giơ tay ra, nhẹ nhàng đẩy đầu tôi quay đi chỗ khác, im lặng không một lời.
Tôi lẩm bẩm trong lòng: “Đúng là nhỏ mọn!”
Khi thấy Giang Trạch Uyên xuất hiện trên mạng, tôi lập tức cầm điện thoại, chạy ngay đến công ty ta.
Mục đích? Chỉ đơn giản là để tiện đường chọc quê ta thôi.
Tôi không ngờ, thế kỷ 21 rồi mà vẫn gặp huống thế này.
Cô tiếp tân chặn tôi lại, giọng đầy nghiêm nghị:
“Xin lỗi, thưa . Nếu không có hẹn trước thì tôi không thể để lên .”
Một tiếp tân khác đứng bên cạnh nhận ra tôi, vội vàng giải thích:
“Đây là tiểu thư Sang. Cô ấy không cần hẹn. Tổng giám đốc đã dặn rồi.”
Thế mà kia lại liếc tôi một cái, nhạt, đầy mỉa mai:
“Chị không phải cùng phe với ta đấy chứ? Loại người như mấy tôi gặp nhiều rồi. Muốn câu đại gia thì cũng nên soi lại mình có đủ trình không đã!”
Tôi tức đến bật .
Là đại tiểu thư nhà họ Sang, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải kiểu người thế này.
Cô tiếp tân còn lại chẳng buồn cãi nữa, lườm một cái rồi quay sang tôi với thái độ cung kính:
“Tiểu thư Sang, cứ lên thẳng đi ạ.”
Nhưng kia vẫn cố chấp bước ra chắn đường tôi.
“Tôi đã không là không. Cô tưởng muốn gặp Tổng giám đốc là gặp à?”
Tôi cũng chẳng muốn đôi co, vung tay đẩy nhẹ ta qua một bên rồi bước lên.
Không ngờ, ánh mắt ta thoáng lóe lên vẻ hiểm độc, rồi bất ngờ lao về phía tôi.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Giang Trạch Uyên vừa ra đến nơi thì thấy tôi bị kia đẩy mạnh, chân đi giày cao gót, thân người mất thăng bằng ngã về phía trước.
Trong đầu tôi lúc đó đã mắng ta không biết bao nhiêu lần.
Không hiểu kiểu người thế này ai lại dám tuyển vào việc.
Bạn thấy sao?