5
Tôi bật thành tiếng.
“Xem ra Giang tổng cũng có sức hút ghê đấy.”
Anh lườm tôi một cái, bất lực:
“Em còn tâm trạng giỡn? Còn em thì sao, chẳng phải cũng có một thiếu gia Bắc Kinh đeo bám đấy thôi?”
Nhắc tới chuyện đó là tôi thấy tức.
“Vấn đề là tôi không quen biết gì với cái tên đó hết!”
Giang Trạch Uyên trầm ngâm một lúc, rồi :
“Hay để giúp em điều tra?”
Tôi lườm :
“Điều tra cái gì? Báo công an ta quấy rối luôn cho nhanh.”
Một thời gian sau, tôi đang ngồi ở công ty xem tài liệu rất yên ổn…
Bất ngờ có người gửi đến 999 bông hồng đỏ.
Trên bó hoa còn kèm tấm thiệp, chữ viết nguệch ngoạc: “Gửi tới Tiểu Du thân của .”
Đúng lúc đó, Giang Trạch Uyên đang họp thì trợ lý vội vã báo tin:
“Không ổn rồi Giang tổng! Cái tên thiếu gia kia vừa gửi cho phu nhân tương lai một bó hoa siêu to khổng lồ!”
Chưa đến 10 phút sau, Giang Trạch Uyên đã xông thẳng vào phòng việc của tôi như một cơn lốc.
Nhìn thấy bó hoa đặt trên bàn, mặt lập tức biến sắc.
Anh lôi nguyên bó lên, không một lời định ném thẳng ra cửa sổ.
Tôi vội vàng cản lại.
Thần kinh à? Tầng hai mấy lầu mà ném kiểu đó là đi tù chứ chẳng !
Lúc này, trợ lý lại gõ cửa, thò đầu vào:
“Tiểu thư, cái thiếu gia đó lại đến nữa. Mà lần này đang cãi nhau um sùm với một ngoài kia.”
Hai mắt tôi sáng rực.
Nếu bảo ta đến một mình thì tôi còn chẳng buồn quan tâm.
Nhưng nếu bảo ta đến mà cãi nhau với người ta…
Vậy thì lại hay ho đấy!
Tôi với Giang Trạch Uyên liếc nhau một cái, đồng thời nở nụ chuyên dùng để hóng drama.
Tôi kéo tay áo ta lại.
“Đi, ra hóng chuyện cái đã!”
Trong thang máy, Giang Trạch Uyên bất ngờ ghé sát tai tôi.
“Em hào hứng , đừng là có hứng thú với cái tên thiếu gia kia…”
Tôi giẫm mạnh một cái lên chân , chưa hết câu đã bị tôi bóp nghẹn luôn.
“Câm miệng! Đây là tinh thần nghề nghiệp của một dân hóng drama chân chính!”
Xuống tới sảnh tầng 1, thiếu gia kia đang cãi nhau kịch liệt với tiểu thư Hồng Kông.
Vừa thấy tôi, sắc mặt hắn lập tức đổi thành kiểu si đến mức khiến người ta nổi da gà.
Thật ra tôi cũng thấy kỳ lạ thật.
Tôi đâu có quen biết gì cái thiếu gia đó, sao lúc nào cũng ra vẻ si mê tôi đến thế?
Thế là tôi hỏi thẳng.
“Khoan, đừng lại gần. Trả lời tôi cái đã: tôi rõ ràng không quen biết gì , tại sao cứ bám theo tôi mãi ?”
Một người đàn ông cao hơn mét tám, không biết nhớ lại chuyện gì mà mặt bất ngờ đỏ ửng.
“Năm tôi mười bảy, giấu thân phận đi học phổ thông. Khi đó tôi vừa béo vừa nhiều mụn, chẳng ai chịu tiếp với tôi.”
“Nhưng em thì khác. Hôm đó rất nóng, em là người đầu tiên đưa cho tôi một chai nước.”
Tôi và Giang Trạch Uyên lập tức lộ ra biểu cảm kiểu “người lớn tuổi xem điện thoại trên tàu điện”.
Tôi không thể tin nổi:
“Chỉ vì một chai nước mà nhớ tận mấy năm trời?”
Thiếu gia kia trả lời rất đàng hoàng, không chút ngại ngùng:
“Đó là chai nước ngọt ngào nhất tôi từng uống trong đời!”
Giang Trạch Uyên bật thành tiếng.
“Cô ấy cầm nhầm nước của tôi đưa cho cậu thôi. Mà chai đó… tôi đã uống dở rồi.”
Toàn bộ không gian lặng như tờ.
Mặt thiếu gia biến sắc liên tục.
Sau đó, ta như thể đã quyết định điều gì đó, rút điện thoại ra.
“Mặc kệ! Tôi đã tuyên bố chuyện cảm của chúng ta rồi!”
Tôi lập tức mở điện thoại.
Trên top 1 hot search là dòng tiêu đề: #ThiếuGiaBắcKinhTuyênBốYêuĐương, kèm theo một tấm hình tôi chụp nghiêng tại một buổi tiệc nào đó.
Ngay khoảnh khắc đó, đầu tôi như muốn nổ tung.
Tên này… đã bám theo tôi từ lúc nào ?
Cảm giác như bị theo dõi khiến tôi rùng mình khó chịu.
Đến cả tiểu thư Hồng Kông cũng bị dọa sợ, ta lập tức lùi lại mấy bước, ra mặt tỏ vẻ ghê tởm.
Sắc mặt Giang Trạch Uyên thì đen như đít nồi.
Anh đột ngột vòng tay ôm lấy eo tôi, quay sang thiếu gia với vẻ mặt đắc thắng:
“Xin lỗi, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tôi: Hở???
Thiếu gia rõ ràng không tin.
Bạn thấy sao?