Từ Kẻ Thù Trở [...] – Chương 6

6

“Sao có thể? Hai người mới chỉ đính hôn chưa bao lâu mà.”

Giang Trạch Uyên từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ đỏ.

Tôi trợn mắt chằm chằm vào ảnh cưới của hai đứa in trên giấy đăng ký kết hôn.

Cái quái gì ? Cái này P từ bao giờ thế?!

Khóe mắt thiếu gia rơi xuống một giọt nước mắt cay đắng.

Dù không cam lòng, sự thật vẫn đang ở ngay trước mặt.

Cuối cùng, ta thất thểu rời khỏi sảnh, cả người như mất hồn.

Cô tiểu thư Hồng Kông có phần kiêu ngạo, lần này lại tỏ ra khá rộng lượng:

“Ban đầu tôi cứ tưởng hai người là kiểu liên hôn thương mại, không có cảm.”

“Nhưng giờ hai người kết hôn rồi, tôi cũng không thể mặt dày giành giật nữa.”

“Thôi thì coi như dự án hợp tác này… là quà mừng cưới cho hai người đi.”

Cô ấy hừ nhẹ một tiếng rồi quay người rời đi.

Tôi thấy rất rõ viền mắt ta đã đỏ hoe.

Nhìn hai người bị mình đuổi đi, Giang Trạch Uyên tỏ ra cực kỳ đắc ý.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Là tin nhắn từ nhỏ thân, gửi tới cả một loạt câu chữ:

“WTF! Cậu và Giang Trạch Uyên kết hôn trong âm thầm hả???”

“Trời đất ơi, trong group đang truyền rần rần luôn rồi!!!”

Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại, đầu óc ong ong.

Tôi nghiến răng, ngẩng đầu Giang Trạch Uyên với ánh mắt tóe lửa.

“Giang Trạch Uyên! Anh cái quỷ gì mà lại đăng ký kết hôn hả?!”

Giang Trạch Uyên thong thả nhét cuốn sổ đỏ vào túi trong áo vest, mặt vô cùng vô tội.

“Ai cái đó là ảnh P?”

Khóe môi cong lên, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý.

“Tuần trước em say rượu, dụ dỗ em đi chụp hình ở cục dân chính đó.”

Tôi: …

Hình như… có chuyện đó thật thì phải.

Lần đó nghe ở phía Tây thành phố có thằng nhóc người ta mang bầu, hai đứa kéo nhau đi hóng drama.

Kết quả hóng hăng quá, tụi tôi lại kéo nhau đi uống mấy ly.

Tôi âm thầm rủa chính mình.

Uống rượu mà cũng không biết giữ mồm giữ miệng à?

Tay run run, tôi chỉ vào mặt Giang Trạch Uyên:

“Anh lợi dụng lúc người ta say xỉn!”

Giang Trạch Uyên nhún vai, mặt rất chi là thản nhiên:

“Dù gì sau này cũng cưới, hợp pháp trước cho chắc, đỡ bị mấy tên không an phận dòm ngó.”

Tôi tức đến mức muốn đá ta một phát.

Vừa mới giơ chân lên thì lại kéo trúng chỗ bị trẹo chưa khỏi hẳn.

Giang Trạch Uyên lập tức đỡ lấy tôi, giọng bất lực:

“Bà của tôi ơi, em có thể bớt không?”

Tôi trừng mắt .

“Bớt ? Anh lừa em đăng ký kết hôn còn bắt em im à?!”

Giang Trạch Uyên cúi đầu, có chút ấm ức.

Nhưng trong lòng cũng biết, lần này là quá đáng thật.

Đường theo đuổi vợ… đúng là còn dài.

Thế , sự việc sau đó còn vượt xa cả tưởng tượng của tôi.

Ngay tối hôm đó, tin tức tôi và Giang Trạch Uyên “kết hôn trong bí mật” leo thẳng lên hot search.

#SangDu_GiangTrachUyen_Đã_ĐăngKýKếtHôn

#Từ_KẻThù_ThànhVợChồng

#ThiếuGiaBắcKinh_Muối_Mặt_ToànTập

Cư dân mạng nổ tung.

“Trời ơi! Hai người này chẳng phải là oan gia ngõ hẹp à?”

“Cười chết mất, đi hóng drama hôn lễ của người ta, cuối cùng là dự tiệc đính hôn của chính mình.”

“Tôi vẫn nhớ như in cái cảnh Giang tổng bị gã ‘cắm sừng’ kia tỏ … lúc đó còn tưởng đối thủ nhạo, ai ngờ là chính vợ mình đang !”

“Đây là thể loại ngôn hào môn gì trời? Tôi mê mất rồi!”

Tôi ngồi xụi lơ trên sofa, vô hồn lướt đọc bình luận như thể mất hết sức sống.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên.

Màn hình hiện dòng chữ: “Mẹ gọi đến.”

Tay tôi run một phát, suýt nữa ném luôn điện thoại ra xa.

Giang Trạch Uyên nhướng mày, tôi đầy hứng thú.

“Sao không nghe máy?”

Tôi nuốt nước bọt.

“… Mẹ tôi gọi.”

Anh ta gật đầu rất bình tĩnh. “Ừ, cũng là mẹ tôi luôn.”

Khi con người đã rơi vào trạng thái cạn lời, thì thật sự chẳng thể phát ra nổi một câu hợp lý.

Điện thoại kết nối. Giọng mẹ tôi vang lên, vừa nhẹ nhàng vừa… kỳ lạ.

“Du Du à~ Mẹ nghe con với Trạch Uyên đi đăng ký kết hôn rồi hả?”

Tôi gượng:

“Mẹ… nếu con đây chỉ là hiểu nhầm thôi thì…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...