Tôi gật đầu lia lịa.
“Đúng đúng, cậu cực kỳ mê mấy món này luôn.”
“Chỉ cần ăn chút rau thôi là vui hết cả ngày.”
Khóe mắt cậu ta co giật, đũa trên tay cũng hơi do dự.
Cuối cùng cậu vẫn gắp một miếng dưa leo, nhét vào miệng, nhai qua loa.
Tôi hồi hộp cậu, đầy mong chờ.
“Ngon không? Hồi trước cậu mê mấy món này lắm mà.”
“Cũng… .”
“Vậy ăn hết luôn đi nha, đừng để thừa.”
Tôi híp cả mắt cậu.
Lục Miên: “…”
Sau khi cậu ta ăn sạch trơn, tôi vui vẻ đặt tiếp một mâm toàn những món cậu ta ban nãy – đúng mấy món tôi thích nhất.
Lạ ghê, sao thấy giống như đang tự thưởng cho mình nhỉ?
Khi đồ ăn mới đến, tôi cố bày ngay trước mặt Lục Miên rồi ăn ngon lành.
Dọn dẹp hộp cơm xong, lương tâm trỗi dậy, tôi quay sang hỏi:
“Cậu không giận à?”
Lục Miên ngơ ngác lắc đầu.
“Sao lại giận ? Dung Dung đối với tớ là tốt nhất.”
“Còn đặt toàn mấy món rau tớ ‘thích’ nữa.”
Trời ơi, giờ Lục Miên còn biết tự tìm đường xuống cho mình rồi kìa!
3
Chiều có tiết học, tôi dọn dẹp sơ qua rồi xách túi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đóng cửa, thấy Lục Miên vẫn mặt mày ngơ ngác, tôi lại quay vào dặn dò.
“Cậu vẫn nhớ cách dùng điện thoại chứ?”
“Chiều tớ có tiết, tối mới đến đón cậu xuất viện .”
“Nếu thấy chán thì chơi cái này nha.”
Tôi mở trò chơi mà cậu ấy thích nhất, đưa cho cậu chơi.
Lục Miên nghe xong vẫn ngơ ngác như cũ, trông cứ như bị ăn rau đến đần ra rồi.
Tôi khẽ xoa đầu cậu, trong lòng rối bời.
“Vậy tớ đi đây, cậu ngoan ngoãn ở yên đấy nhé.”
“Bao giờ cậu về?”
Lục Miên bất ngờ nắm lấy tay tôi, vẻ mặt tội nghiệp hết sức.
“Tầm năm giờ chiều. Nếu cậu sốt ruột muốn về sớm thì tớ bảo A Chỉ đến đón.”
“Không cần đâu, tớ sẽ đợi cậu.”
“Cậu về sớm nha, tớ sẽ ngoan mà.”
Lục Miên cuộn trong chăn, đôi mắt xếch cong cong, trông vừa ngây thơ vừa ngoan hiền.
Thôi rồi… Tôi đóng cửa rời đi, vừa đi vừa nhắn tin cho con thân.
“A Chỉ, cậu bị trai mình ghét bỏ rồi đó, hahahaha~”
“Này, tớ cũng chẳng ưa ta đâu! Tính khí khó chịu, chuyện thì lắm, kiểm soát thì mạnh, lại còn lắm lời!”
“Dung Dung, mau nhận luôn ta đi cho rồi, giải thoát tớ khỏi khổ ải này.”
Kèm thêm một sticker khóc lóc thảm thiết.
Tôi: “…”
Đang học thì bỗng nhận tin nhắn từ Lục Miên.
“Dung Dung, tớ muốn xuất viện.”
Tôi liếc thầy giáo đang giảng đến mức bọt mép bay đầy bục giảng, cúi đầu trả lời.
“Cố chịu chút nữa thôi, sắp rồi.”
Chưa đầy mấy phút sau, cậu ấy gửi tôi một bức ảnh bàn tay.
Mặt trên nổi rõ gân xanh, còn có một vết xước đỏ do lúc rút kim tiêm bị trầy.
“Dung Dung, đau quá…”
“Gọi y tá đến dán miếng băng cá nhân đi.”
“Dung Dung, y tá chị ấy xin kết WeChat với tớ.”
“Không đồng ý!”
“Dung Dung, chị ấy tớ giống trai cũ của chị.”
“Ý chị ta là cậu xấu y chang trai cũ đấy!”
“…”
“Dung Dung, nhiều chị y tá cứ trộm ngoài cửa phòng tớ.”
“Người ta đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ chứ không phải cậu.”
“Dung Dung, phong cảnh ngoài cửa đẹp quá.”
Lục Miên gửi một tấm ảnh ngoài cửa sổ.
Trời thì âm u đen kịt, chẳng hiểu đẹp chỗ nào.
Tôi đặt điện thoại xuống, tập trung nghe giảng lại.
Cuối cùng cũng nhịn đến tận năm giờ chiều, tôi đến bệnh viện đón cậu ấy xuất viện.
Ai ngờ đi nửa đường thì trời đổ mưa như trút, tôi phải chạy vào trạm xe buýt trú mưa.
“Dung Dung, bao giờ cậu về?”
“Chờ một chút nha.”
“‘Một chút’ là bao lâu?”
Tôi mở ứng dụng dự báo thời tiết, thấy báo mưa lớn suốt hai tiếng đồng hồ.
“Khoảng hai tiếng.”
“…”
Một lúc sau, Lục Miên lại gửi thêm một loạt ảnh.
Trong ảnh, các chị y tá đứng cạnh cậu ta, ai nấy đều dịu dàng với ống kính.
“Dung Dung, mấy chị y tá xinh lắm, họ còn muốn tớ trai nữa.”
Tôi siết chặt điện thoại, tức điên lên.
“Không !!”
Bị đập đầu đến ngốc rồi mà vẫn không quên rải thính, còn kéo về cả một đám địch cho tôi nữa chứ!
“Dung Dung, mấy chị y tá bảo nếu trai của họ, tớ sẽ có một lúc mười mấy , trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới!”
“…”
Chờ đấy, lát nữa đến nơi tôi nhất định phải đập bể đầu cậu!
Tầm 5 giờ rưỡi chiều, tôi đội mưa to đến bệnh viện, nửa nửa không dẫn Lục Miên về nhà.
Trên đường về, cậu ta cứ liếc trộm sắc mặt tôi, bộ dạng dè dặt như thể biết mình vừa họa.
Lần đầu tiên thấy cậu ta thế này, tôi hứng thú quá, lập tức lên diễn đàn post một bài kèm theo ảnh cậu đang cúi đầu ăn rau.
Chẳng bao lâu sau đã có loạt bình luận ùa đến:
“Cảm ơn , vừa chơi game xong tức gần khóc, giờ thì lệ đã rơi vì trai đẹp.”
“Chuyên gia bảo ngắm trai đẹp có thể sống thọ, mình chỉ muốn sống thêm 500 năm thôi mà, có sai gì đâu?”
“Đợi đến khi mình giàu, loại trai đẹp này, mỗi người phát bảy , mỗi ngày một , không trùng ngày nào!”
…
Lướt mãi mà không thấy ai bình luận nghiêm túc, thậm chí còn có người nhắn tin riêng cho tôi:
“Chào chị em, em là chị thất lạc bao năm của chị nè, chị có thể share WeChat của đẹp trai kia cho em không?”
Tôi: “…”
Quay đầu gương mặt đẹp trai của Lục Miên đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tôi âm thầm rủa một câu:
“Đúng là họa thủy!”
Cậu ta chẳng hiểu gì, tưởng tôi vẫn còn giận, bèn rụt rè sáp lại gần, má nhẹ nhàng cọ vào mặt tôi.
Tự dưng tôi thấy vui lạ thường.
Tôi nghiêng đầu hơi gian, kết quả là má trắng mịn của cậu ta vô chạm đúng môi tôi.
Cậu ta đơ người tại chỗ, tai lập tức đỏ bừng lên.
Bạn thấy sao?