“Dung Dung, tớ quên lấy thạch trái cây rồi.”
“Lần sau mua!”
“Nhưng trong đó có hoa quả, tớ thích mà…”
Tôi: “…”
Tôi kiễng chân, hung dữ vò đầu cậu một trận.
“Chờ đó, để tớ đi lấy.”
Cậu ta nhe răng — kiểu của một kẻ vừa bày mưu thành công.
Tôi lấy xong thạch quay lại thì thấy cậu đang đứng ngoài quầy thanh toán vẫy tay gọi tôi.
“Dung Dung, tớ thanh toán xong rồi.”
Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi.
Tôi: “???”
Trời ơi, cậu ta vốn dĩ đã biết mấy trò này rồi sao!?
Kết quả là — tôi chỉ tính tiền 20 tệ tiền thạch hoa quả.
Cậu ấy xách theo túi sầu riêng và rau, tôi xách túi thạch, hai đứa sóng bước đi về nhà.
Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống, kéo dài bóng của tôi và cậu ấy trên con đường rực nắng.
5
Thế là mấy ngày cứ thế trôi qua, trong một lần đang “mò cá” lúc học, tôi vô lướt thấy một video…
Người ta đang buộc tóc… cho lông chân.
Tối về, tôi hí hửng lôi đủ loại dây chun màu sắc ra, tít mắt gọi Lục Miên – lúc đó đang đứng xa xa với khuôn mặt mơ màng – lại gần.
Tôi xắn ống quần cậu ta lên, nghiêm túc cầm dây buộc lông chân loạn xạ.
Một búi, hai búi…
Chỉ trong chốc lát, đôi chân dài của Lục Miên đã chi chít những búi tóc bé xíu đầy màu mè.
Còn móng chân tròn trịa, trắng mịn của cậu ta, cũng bị tôi “tô vẽ” tơi bời, chẳng khác gì vừa từ phòng nghệ thuật bước ra.
Tôi rút điện thoại, tách tách chụp vài tấm kỷ niệm.
Lục Miên vẫn ngây người, chắc thật sự đơ não rồi.
Tôi chằm chằm vào mấy ngón chân đầy sắc màu của cậu ta, đột nhiên trầm mặc vài giây.
Nếu vài hôm nữa cậu ấy đột nhiên nhớ lại…
Thì có thấy tôi là… một kẻ biến thái không?
Tôi gửi ảnh cho thân, kèm theo câu hỏi đầy tính triết học:
“Làm sao bây giờ?”
Phía bên kia nổ tung một tràng “hahahaha”.
Màn hình điện thoại toàn là “hahahahaha”.
Tôi: “…”
“Dung Dung à, cậu là ác quỷ à, hahaha.”
“Thì ra cậu là khắc tinh của tớ, khà khà khà khà!”
Tôi tắt màn hình, ánh mắt phức tạp liếc Lục Miên một cái.
Cậu ta đang cúi đầu điện thoại, ánh mắt dịu dàng, chẳng có vẻ gì là đang giận.
Tôi tò mò tiến lại gần .
Ngón tay trắng trẻo dài thon của cậu ta đang vuốt nhẹ màn hình, hình như vừa thoát khỏi một khung chat nào đó…
Sau đó bộ như không có gì, tiếp tục lướt xem story.
Trong ảnh đó, tôi cũng thấy — là với nốt chu sa trong ký ức của cậu ta trước khi mất trí — Lăng Diệu.
Cô ấy đứng trong bóng lưng của Giang Hoài, khẽ níu tay áo , nụ cong như vầng trăng non.
Tôi thoáng trầm xuống.
Cô ấy thật sự rất xinh, nụ dịu dàng đến mức khiến người khác cũng phải theo.
Còn tôi, quá đỗi bình thường.
Đêm hôm khuya khoắt, tôi mất ngủ. Lén vào xem story của Lăng Diệu.
Bài đăng mới nhất là hai tấm ảnh Giang Hoài nhảy lên ném bóng, tay nắm lấy khung rổ.
Ánh hoàng hôn phía xa phủ qua, ấy tạo hình trái tim bằng bóng tay trong ảnh.
Không caption, không lời nào.
Kéo xuống, tôi phát hiện mọi story của ấy đều có bóng dáng Giang Hoài.
Tiếp tục kéo, vài năm trước, là tấm ảnh Giang Hoài đội mũ lưỡi trai, cúi đầu gượng, đứng bên vệ đường.
Góc chụp rất gần, rõ ràng ấy đang đứng ngay cạnh ấy.
Kéo thêm nữa, là một tấm ảnh tập thể trong chuyến dã ngoại hồi cấp 3.
Lăng Diệu ngồi xổm trước mặt Lục Miên, giơ tay chữ V, nghiêng đầu mỉm .
Còn cậu ta, đứng giữa nắng, yên lặng che bóng mát cho ấy.
Thì ra… từ rất lâu rồi, cậu ta đã thích ấy.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng vì những ngày tháng từng kiên trì theo đuổi một cách ngốc nghếch.
Mà lần đầu tiên tôi gặp Lục Miên, nghĩ lại cũng buồn thật.
Năm đó lớp 12, tôi với thân chen nhau chạy xuống canteen giành cơm trưa.
Cô ấy chạy nhanh, tôi chạy chậm.
Thế là không cẩn thận, tôi bước hụt bậc thang và ngã lăn xuống.
Bạn thân xui xẻo bị tôi kéo theo, cả hai cùng lăn lông lốc, đầu thì máu me be bét.
Khi Lục Miên đến bệnh viện, thân tôi đang nằm bên giường như điên.
Vì tôi ngã gãy mất nửa chiếc răng cửa, vừa mở miệng là gió rít vào, toàn bộ lời … đều thành méo mó.
Tôi mượn điện thoại của bác giường bên để gọi cho ba mẹ.
Lắp bắp cả nửa ngày cũng không rõ ràng nổi một câu.
Suýt chút nữa thân tôi đến tắc thở.
Nội dung cuộc gọi lúc ấy, chắc là kiểu:
“B… ba, m… má…”
Bạn thấy sao?