Chỉ trong chớp mắt, những dòng bình luận từng biến mất suốt bốn năm bỗng ào ào tràn vào tầm mắt tôi:
【Nam chính đã về nước rồi, tiếp theo sẽ là màn vả mặt nữ phụ độc ác sao?】
【Chào hội chị em đồng fan. Hé lộ chút nha, nữ phụ thực chất là chất tác cho cảm của nam nữ chính đấy, hí hí.】
【Nữ phụ độc ác giỏi nhất là bám riết không buông, nhỡ ta lại đeo bám nam chính thì sao? Mau gọi nữ chính đến dằn mặt đi!】
Tôi hơi run rẩy, theo bản năng muốn giải thích với Phương Bỉnh Bạch rằng — tôi đã không còn là Tô Kỳ của trước kia nữa, sẽ không mù quáng si , cũng sẽ không dây dưa phiền thêm lần nào.
Nhưng nghĩ đến lý do mình đến đây, tôi cố gắng siết chặt lòng bàn tay:
“…Chào thầy Phương.”
Nghe , Phương Bỉnh Bạch hơi nhướng mày.
Tôi hít sâu ổn định lại tinh thần, cung kính đặt bảng điểm lên bàn việc trước mặt , sau đó lập tức lui về sau một bước, không dám vượt quá giới hạn.
Xem xong bảng điểm, ngón tay Phương Bỉnh Bạch gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Nói đi, có chuyện gì?”
Tôi kể đại khái lại sự , nhấn mạnh việc mình nghỉ học là để có thời gian chăm sóc người bệnh, hy vọng thầy có thể rộng lượng, giúp tôi tốt nghiệp.
Tôi vốn nghĩ sẽ bị khó, không ngờ Phương Bỉnh Bạch lại thản nhiên đồng ý:
“Được. Sau này nộp thêm một bài báo cáo học thuật.
Qua , tôi sẽ sửa điểm cho em.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn, rồi xin phép rời đi.
Không ngờ Phương Bỉnh Bạch cũng đứng dậy.
Tôi chần chừ dừng bước, nghe tùy ý hỏi một câu:
“Em định đi đâu?”
Tôi đáp: “…Đến bệnh viện.”
“Trùng hợp thật.” — Phương Bỉnh Bạch — “Tiện đường, lên xe tôi đi.”
Trên xe ô tô.
Tôi ngồi ghế sau, thất thần ra ngoài cửa sổ, ngắm dòng xe tấp nập trên đường.
Ngoài tôi, Phương Bỉnh Bạch còn cho một sinh viên khác quá giang.
Bên cạnh tôi, một nam sinh đeo kính đang liên tục không ngừng nghỉ:
“Wow, thầy Phương, xe thầy là Maybach đúng không ạ?”
“Nghe thầy chỉ mất ba năm để hoàn thành chương trình tiến sĩ.
Về nước lại còn kiêm nhiệm cả chức quản lý ở nhiều tập đoàn lớn, đồng thời giáo sư đặc biệt tại trường mình…
Thầy đúng là tài giỏi xuất chúng đó ạ!”
Phương Bỉnh Bạch ngồi ghế lái, sắc mặt dửng dưng, chỉ thỉnh thoảng đáp nhàn nhạt một tiếng “Ừ”.
Từ góc độ của tôi, có thể thấy rõ bàn tay đang nắm vô lăng — gân tay nổi rõ, ngón tay thon dài rắn rỏi, mang theo một cảm giác kiềm chế lạnh lùng kỳ lạ.
Thấy Phương Bỉnh Bạch không có hứng thú, nam sinh kia chuyển mục tiêu sang tôi:
“À, là Tô Kỳ lớp bên đúng không?
Trước tụi mình từng bài nhóm chung đấy, còn nhớ không?
Bạn cũng sống gần bệnh viện à?”
Tuy chẳng nhớ gì cậu ta, tôi vẫn lịch sự mỉm :
“Ừ, nhà tôi có người cần trị liệu thường xuyên, nên chỗ gần bệnh viện cho tiện.”
Thấy tôi với mình, cậu ta gãi mũi, mặt hơi đỏ lên:
“À, nhà à? Nếu không phải ở ghép thì chỗ đó giá cũng không rẻ nhỉ?”
Thấy tôi gật đầu, cậu ta liền hắng giọng, tiếp:
“Nói mới nhớ, tôi vừa nhận một offer khá tốt.
Bạn cũng biết đấy, bên ngành tài chính định lượng mà, chỉ cần biết code là có thể kiếm lương cao.
Sau này đi , lương sau thuế hai ba chục triệu một tháng là chuyện nhỏ.”
Tôi tiếp tục giữ nụ lịch sự.
Thấy tôi vẫn mình, hình như cậu ta còn mong tôi đáp lại gì đó, tôi hơi ngập ngừng rồi thêm một câu:
“…Cố lên nhé?”
Ghế lái vang lên một tiếng khẽ. Là Phương Bỉnh Bạch.
Nam sinh đeo kính tặc lưỡi một cái, rồi thẳng:
“Thật ra thì tôi thấy — trai tài sắc như mình, lại ở gần nhau nữa, hay là trao đổi số đi?”
Nói rồi, cậu ta lại gãi đầu ngượng ngùng:
“Tô Kỳ, ngây thơ thật đấy, đừng là… chưa từng ai nhé?”
Cậu ta vừa dứt lời, ánh mắt tôi theo bản năng liếc Phương Bỉnh Bạch.
Năm đó, khi tỏ thành công, tôi kích đến mức vòng tay qua cổ Phương Bỉnh Bạch, nhón chân hôn một cái.
Nụ hôn kết thúc, Phương Bỉnh Bạch hơi thở gấp gáp.
Biểu cảm vẫn cố giữ bình tĩnh, vành tai thì đỏ ửng.
Tôi có chút ngẩn người:
“Anh ngây thơ sao?
Là… nụ hôn đầu à?”
Lúc đó, Phương Bỉnh Bạch mười tám tuổi chỉ cúi đầu lặng lẽ thừa nhận, rất nhanh đã ngẩng lên chằm chằm tôi:
“…Tô Kỳ, sao em lại thành thạo như thế?”
Giờ phút này, trên hàng ghế sau của chiếc Maybach.
Thấy nam sinh đeo kính đã rút điện thoại, giơ mã QR lên, tôi cắn nhẹ môi dưới, cụp mi xuống:
“Xin lỗi cậu… tôi đã có trai rồi.”
Vừa xong, trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn — chắc giờ thì Phương Bỉnh Bạch có thể yên tâm rồi?
Tôi thật sự đã có trai, sẽ không dây dưa với nữa.
“Két——”
Chiếc Maybach đột ngột phanh gấp.
Tôi không kịp đề phòng, trán đập vào kính xe, đau đến bật thành tiếng khe khẽ.
Phương Bỉnh Bạch lập tức tháo dây an toàn bằng một tay, nghiêng người về phía tôi để kiểm tra vết thương.
Nhưng tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu, né tránh bàn tay đưa tới.
“Thầy Phương, tôi không sao.”
Tay Phương Bỉnh Bạch khựng lại giữa không trung, rồi nhanh chóng nắm chặt lại và rút về.
Chiếc điện thoại trong tay nam sinh đeo kính cũng rơi xuống sàn xe.
Cậu ta hoàn hồn, lớn tiếng :
“Cái xe phía trước bị gì ? Tự nhiên lại lấn làn?”
Chiếc Maybach dừng lại trước cổng bệnh viện.
Tôi lập tức mở cửa xe, nhảy xuống.
Trước cửa bệnh viện.
Một thanh niên nhuộm tóc vàng, mặc áo khoác xám đang buồn chán đá lon nước rỗng dưới chân.
Thấy tôi, ánh mắt ta sáng rỡ lên:
“Tô Kỳ, sao em đến muộn thế?
Em cũng biết ông nội khó chiều đến mức nào, mà bỏ mặc một mình…”
Tôi nhanh chóng bước đến bên cạnh Thẩm Quy, khoác tay ấy rồi cùng nhau đi vào bệnh viện.
Thẩm Quy là em trai ruột của mẹ tôi, tức là cậu ruột tôi.
Nhà họ Thẩm sống định cư ở nước ngoài đã lâu.
Năm xưa mẹ tôi – Thẩm Từ – vì mà đoạn tuyệt với gia đình.
Ông bà ngoại tôi đau lòng, sau đó mới quyết định thụ tinh nhân tạo, sinh ra đứa con út là Thẩm Quy.
Thẩm Quy nhanh chóng nhận ra chiếc Maybach màu đen bên đường, tất nhiên cũng thấy người đang lái — Phương Bỉnh Bạch.
Anh ta từng nghe loáng thoáng về chuyện điên rồ của tôi năm đó, nên lập tức phản ứng ngay.
Thẩm Quy cúi xuống, ghé sát vào tai tôi thì thầm:
“Người kia… là cũ của em à?”
Từ góc người ngoài, tư thế đó trông vô cùng thân mật.
Tôi khẽ gật đầu:
“Tôi dối ấy rằng, là trai tôi.
Anh diễn cho giống một chút, đừng để lộ sơ hở.”
Thẩm Quy sống ở nước ngoài từ nhỏ, tra thông tin về rất khó, để đóng giả là an toàn nhất.
Khóe mắt tôi liếc thấy chiếc Maybach vẫn còn đậu ven đường, trong lòng tôi hạ quyết tâm, nhón chân lên hôn nhẹ lên má Thẩm Quy một cái.
Thẩm Quy cả người cứng đờ, nhỏ giọng phản đối:
“Đệch… Tô Kỳ, em thật định loạn luân à?!”
Tôi vội trấn an:
“Về nhà em nấu cơm cho ăn nguyên tháng.”
Thẩm Quy lớn lên ở châu Âu, sau khi về nước ăn món Trung thì mới nhận ra — hơn hai mươi năm qua mình đã sống khổ thế nào.
“Nhất ngôn vi định.” (Một lời đã định.)
Thẩm Quy lập tức đồng ý, sau đó vươn tay to bản, khoác tay ôm lấy eo tôi với dáng vẻ thân mật.
Phía sau bỗng vang lên tiếng cơ gầm rú của chiếc Maybach.
Vào đến bệnh viện, tôi lập tức đẩy Thẩm Quy ra với vẻ chán ghét.
Anh ta trợn mắt:
“…Đồ vô ơn, em đối xử với trưởng bối như thế à?”
Tôi không trả lời, chỉ quay đầu lại cánh cổng bệnh viện với vẻ bất an trong lòng.
Thẩm Quy cau mày:
“Sao ?
Em đừng là vẫn còn cảm với tên họ Phương kia nhé?”
Anh ta đưa tay gãi cằm, nghi hoặc:
“…Không lẽ đầu óc đương cũng có thể di truyền sao?”
Tôi lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh của ông nội.
Buổi tối.
Sau khi ông nội ngủ, tôi cùng Thẩm Quy đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Thẩm Quy háo hức lớn tiếng:
“Ngày mai là cuối tuần rồi, phải ăn no một bữa cho đã đời!”
Anh ta giống hệt một đứa trẻ hiếu , lúc thì chọc con cua, khi thì vỗ quả dưa hấu.
Tôi đẩy xe đẩy, bất đắc dĩ đi theo sau ta.
Bỗng phía sau vang lên một giọng nữ quen thuộc:
“Tô Kỳ?”
Tôi quay đầu lại — thì thấy Nguyễn Ân Ân và Phương Bỉnh Bạch đang ở ngay gần đó.
Họ cũng đang đẩy một chiếc xe mua sắm — trông chẳng khác gì một cặp đôi đi siêu thị cùng nhau.
Phương Bỉnh Bạch tôi chằm chằm, không gì, ánh mắt u ám sâu thẳm.
Dòng bình luận bắt đầu rộn ràng:
【Đến rồi đến rồi, tiếp theo là nữ phụ ghen tức chuyện, rồi nam chính mạnh mẽ bảo vệ nữ chính!】
【Nam nữ chính đúng là thuần khiết, vẫn chưa chịu vạch trần cảm nữa cơ!】
【Nam chính chuẩn bị “vả mặt” nữ phụ rồi, đếm ngược ăn kẹo đường thôi!】
Tôi không muốn tự chuốc lấy nhục, bèn khẽ gật đầu chào họ, rồi xoay người định rời đi.
Đúng lúc đó, Thẩm Quy – người nãy giờ không thấy đâu – lại từ một góc quẹo trở về.
Anh ta một tay ôm một quả dưa hấu to đùng, trông ngốc nghếch hết sức.
Thẩm Quy cũng thấy hai người Phương Bỉnh Bạch.
Anh ta nhướng mày, lập tức nắm lấy tay tôi, sải bước đến trước mặt Phương Bỉnh Bạch, thản nhiên vươn tay ra:
“Anh là trai cũ của Kỳ Kỳ à?
Tôi tự giới thiệu, tôi là trai hiện tại của ấy — Thẩm Quy.”
Phương Bỉnh Bạch không đưa tay ra.
Không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Nguyễn Ân Ân vội bước lên dàn xếp.
Cô ấy thân mật khoác lấy tay tôi:
“Chị Tô Kỳ, em thật sự mừng cho chị đấy.
Chị và Thẩm quen nhau bao lâu rồi ạ?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Quy đã hếch cằm đáp thẳng:
“Bốn năm.”
Tôi: “…”
Nguyễn Ân Ân buông tay tôi, kinh ngạc che miệng:
“Bốn năm? Vậy chẳng phải là…”
Cô ấy liếc Phương Bỉnh Bạch, gương mặt vẫn không cảm , thì ấp a ấp úng, không dám tiếp.
Không khí như đông cứng lại vài giây.
Phương Bỉnh Bạch tôi chằm chằm, đột nhiên lạnh một tiếng.
Anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, lúc người ta ánh mắt như ép xuống, mang theo cảm giác áp bức.
Giọng mang theo vẻ châm chọc:
“Tô Kỳ, em nóng lòng đến mức ấy sao?”
Tim tôi như bị bóp chặt, đau nhói từng đợt.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, chỉ muốn xoay người bỏ chạy ngay lập tức.
Còn lúc này, Thẩm Quy thì hoàn toàn nhập vai, cơn nghiện diễn bùng phát dữ dội.
Anh ta lập tức khoác vai tôi, giọng đầy khiêu khích:
“Đúng , đâu thể ngăn người khác nóng lòng chạy đến với hạnh phúc của mình chứ?
Tiện thể luôn, bọn đã chuẩn bị kết hôn rồi.”
Nói xong, Thẩm Quy còn vỗ vỗ trái dưa hấu xanh mướt trên tay:
“Anh và Kỳ Kỳ sẽ giống như quả dưa này — ngọt ngào hạnh phúc, con đàn cháu đống.”
Tôi kéo tay áo ta, nhỏ giọng :
“…Cái này là dưa hấu không hạt mà.”
Thẩm Quy trợn mắt lườm tôi, ra hiệu kiểu “người lớn đang chuyện, con nít tránh sang một bên”.
Hai người đàn ông nổi bật đứng đối mặt nhau giữa khu hàng rau củ xanh lè của siêu thị, khiến không ít khách mua sắm dừng lại tò mò sang.
Thấy , tôi vội vàng quay sang Phương Bỉnh Bạch:
“Thầy Phương, xin lỗi, ấy không cố ý đâu.”
Rồi tôi nắm tay Thẩm Quy, người vẫn đang định lên tiếng tiếp:
“Về nhà nhé?
Về nhà em nấu đại tiệc cho , không?”
Lúc thanh toán xong.
Tôi xách theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi trung tâm thương mại, đứng bên đường chờ xe.
Thẩm Quy hiếm khi về nước, tối nay định đi một quán bar có phong cách riêng chơi nên đã rời đi trước.
Bất chợt, hai luồng đèn pha xe rọi thẳng vào mắt tôi, tôi chói mắt.
Một giây sau, chiếc Maybach màu đen phanh gấp dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt nghiêng lạnh lùng của Phương Bỉnh Bạch.
“Lên xe.”
Tôi lắc đầu, lùi lại một bước:
“Không cần đâu thầy Phương.
Tôi đã đặt xe rồi, khoảng 5 phút nữa là đến.”
Ánh đèn đêm mờ ảo.
Trong vệt sáng chập chờn, nửa gương mặt Phương Bỉnh Bạch ẩn trong bóng tối, tôi chỉ thấy rõ đường nét cằm siết chặt.
Anh bất ngờ mở miệng:
“Vẫn là những chiêu trò cũ sao?”
Tôi ngơ ngác:
“…Gì cơ?”
Phương Bỉnh Bạch bật lạnh:
“Nấu ăn, nũng, giả vờ đáng thương…
Dai dẳng bám riết, vài câu cảm rẻ tiền, người ta mụ mị cả đầu.
Tô Kỳ, với trai mới của em, em cũng dùng mấy trò cũ rích đó sao?”
Tôi đứng sững tại chỗ, miệng mấp máy không biết nên đáp lại thế nào.
Tôi từng ôm một trái tim đầy thương, kiên trì theo đuổi Phương Bỉnh Bạch suốt 7 năm, mà lại như vầng trăng xa tít ngoài tầm với.
Giờ đây, cuối cùng cũng chủ bước đến trước mặt tôi — lại là để rằng tất cả những điều tôi từng đều là mánh khóe vụng về, còn bản thân tôi chỉ là một trò hề đáng xấu hổ.
Nhưng… chúng tôi đã chia tay rồi.
Vậy tại sao còn phải đến đây, ra những lời này?
Dòng bình luận ảo ào cuộn lên:
【Nam chính có để nữ chính lại trong gara không đấy? Chuẩn bị vào pha “đuổi theo vợ về từ cõi chết” rồi đúng không?!】
【Bỏ nữ chính lại rồi đi tìm nữ phụ, nam chính này hơi vô lý nha?】
【Nữ phụ độc ác từng giày vò nam chính suốt 7 năm, giờ nữ phụ sa cơ, nam chính đến “vả mặt” — chẳng phải đây mới đúng là cao trào à?!】
Tôi như bừng tỉnh — thì ra là để sỉ nhục tôi sao?
Cũng đúng. Phương Bỉnh Bạch từ hồi cấp ba đã là kẻ cả trời đất ưu ái.
Mà tôi… có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời hoàn hảo của ấy.
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác cay xè nơi sống mũi, cúi đầu nhỏ:
“…Xin lỗi.”
Giọng Phương Bỉnh Bạch vẫn lạnh như băng:
“Tô Kỳ, rõ ràng đi, em đang xin lỗi vì điều gì?”
Tôi khẽ :
“…Vì tất cả mọi chuyện.”
Đúng lúc ấy, Nguyễn Ân Ân từ xa chạy vội đến:
“Anh Tiểu Bạch ơi, ở đây à——”
Xe tôi đặt trước đó cũng vừa đến.
Tôi lau mặt qua loa, lập tức quay người bước nhanh lên xe.
Trở về căn hộ.
Cả đêm tôi không ngủ, đến gần sáng mới nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Thẩm Quy mặc áo khoác gió đen, cổ áo mở rộng, trên mặt vẫn là nụ rạng rỡ:
“Cháu nhỏ, cậu của cháu đây vừa đi ăn chơi về rồi đây~”
Tôi không để ý đến ta, chỉ lặng lẽ vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Thẩm Quy tựa vào khung cửa bếp, lải nhải kể về cuộc phiêu lưu tối qua ở quán bar:
“Em không thấy đâu — ấy mặc đồ da, cưỡi chiếc mô tô đỏ rực, ngầu chết đi !
Anh có linh cảm… sắp có mợ nhỏ của em rồi đấy!”
Tôi trợn mắt ta, múc đại một bát cháo thịt băm trứng bắc thảo, nhét vào tay ta để chặn miệng.
Trên bàn ăn.
Bạn thấy sao?