Từ Nay Về Sau [...] – Chương 4

18

Chính cũng có vẻ không thể chấp nhận nổi chuyện vừa rồi.
Ánh mắt trống rỗng, ngẩn người một lúc lâu, không lời nào.

Tôi bật , ôm lấy , nhẹ giọng an ủi:
“Chắc tại hôm nay tôi mặc chiếc sườn xám này gợi cảm quá, không phải lỗi của .”
“Hay đi tắm trước đi?”

Tôi ôm cánh tay , nhẹ nhàng lắc lắc.

Lục Dịch Thừa lúc này mới hoàn hồn, nghiêng đầu tôi:
“Nam Kiều.”

“Ừ?”

Anh lật người, đè tôi xuống giường:
“Làm lại lần nữa!”

Thời gian trôi qua rất lâu sau đó.

Tôi bắt đầu không chịu nổi nữa:
“Lục Dịch Thừa, trời sắp sáng rồi.”

“Anh nghĩ lần vừa rồi vẫn chưa thể hiện tốt…”

Lục Dịch Thừa giữ lấy eo tôi, giọng điệu nghiêm túc như đang thảo luận điều gì quan trọng:
“Kiều Kiều, em thích kiểu nào hơn?”
“Lúc nãy em không thoải mái không?”
“Em có thể thẳng với … như mới có thể cải thiện kỹ thuật.”

Vừa , vừa không ngừng cúi đầu hôn tôi:
“Kiều Kiều, tối nay chúng ta đừng ngủ nữa, không?”

“Lục Dịch Thừa… thời gian còn nhiều, không thể ép mình đến chết trong một lần.”

Tôi thật sự kiệt sức, đến cũng không còn sức.

“Cuối cùng… lần cuối thôi, không?”

Anh tôi như một chó nhỏ tham lam không bao giờ biết đủ, ánh mắt ướt át tôi không nỡ từ chối.

Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ .

Lần cuối cùng kết thúc khi nào, tôi cũng không nhớ nữa.

Mơ hồ chỉ nhớ Lục Dịch Thừa đã bế tôi đi tắm.
Hình như điện thoại của tôi cũng đã reo vài lần.
Nhưng tôi quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Vì thế tôi hoàn toàn không biết, sau khi Lục Dịch Thừa dọn dẹp sạch sẽ và đặt tôi trở lại giường,
Anh đã gì với tôi, và đã gì.

19

Một buổi chiều xuân, ánh nắng ấm áp người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Trong căn biệt thự rộng lớn, không gian lại chìm trong sự tĩnh lặng yên bình.
Gần đây, tâm trạng của chủ nhân dường như không tốt lắm, khiến cả ngôi nhà như bị bao phủ bởi một lớp áp suất thấp.
Ngay cả Anthony, chó chăn cừu Đức, cũng ủ rũ nằm trong lồng, ít khi ra ngoài vận .

Triệu Lâm An mang đến món thịt gà sấy khô mà Anthony thích nhất, nó chỉ lười biếng liếc qua, không hề tới.

“Nhớ mẹ rồi à?”
Triệu Lâm An lên tiếng hỏi, Anthony đột nhiên trở nên có sức sống.
Nó bật dậy khỏi lồng, đi qua đi lại trong lo lắng, kèm theo những tiếng sủa khe khẽ.

“Mẹ của con vẫn còn giận, có lẽ sẽ không về thăm con đâu.”
Triệu Lâm An vuốt ve bộ lông mượt của nó:
“Con xem, giờ phải thế nào đây?”
“Ba mẹ đang giận nhau, con không định cầu nối để hòa giải à?”

Anthony không hiểu hết lời , chỉ dùng hai chân trước cào cào lên người như đang thúc giục:
Mau dẫn con đi gặp người mà con muốn gặp!

Triệu Lâm An gỡ tay nó ra:
“Mẹ con mềm lòng nhất, Anthony, con biết phải gì rồi chứ?”

Anthony ngẫm nghĩ một lát, rồi lại ủ rũ nằm xuống góc lồng.
Đôi mắt đen tròn buồn bã cụp xuống, không chút sức sống.
Đĩa thức ăn với các loại thịt sấy để trước mặt vẫn không hề bị tới.

Rõ ràng là nó đang ốm.

Triệu Lâm An quay một đoạn video, trong đó cố gắng dỗ Anthony ăn, nó không chịu.
Cuối cùng, nó chỉ ôm lấy chiếc gối của Nam Kiều, nhắm mắt lại, kêu lên vài tiếng rên rỉ, còn rơi cả nước mắt.

Anh gửi đoạn video đó cho Phó Hàn Thanh.

“Hãy tìm cách để Nam Kiều xem đoạn video này.”

Phó Hàn Thanh:
“Chiêu ‘khổ nhục kế’ à?”

Triệu Lâm An không trả lời.

Phó Hàn Thanh tiếp:
“Không tự mình dùng ‘khổ nhục kế’, lại để chó thay?”

Bực mình, Triệu Lâm An gọi điện trực tiếp:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Lục Dịch Thừa và Thẩm Lương Châu là thân từ nhỏ.”

Phó Hàn Thanh bất mãn:
“Đừng nhắc tới họ Thẩm nữa không?”

“Thẩm Lương Châu đã cướp phụ nữ của cậu, giờ đến thân của ta lại muốn cướp phụ nữ của tôi.”
Triệu Lâm An bật khẽ:
“Sao thế, Hàn Thanh, hóa ra trong nhóm chúng ta toàn những kẻ xui xẻo sao?”

“Tôi đã nhắc nhở từng người trong các cậu, chẳng ai chịu nghe.”
“Nhất định phải bước lại con đường tôi đã đi qua. Tôi còn biết gì hơn?”

“Vậy giờ tôi đang cố tránh đi lại vết xe đổ, chưa?”

Phó Hàn Thanh thở dài:
“Được thôi, mong là vẫn còn kịp.”

20

Khi tôi xem đoạn video của Anthony,
Lục Dịch Thừa đang trong bếp nấu súp cho tôi.

Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ, để lộ phần thân trên rắn chắc, trông rất quyến rũ.

Mấy ngày qua, tôi đã không ít lần sờ vào cơ bụng của .
Cảm giác thực sự rất tuyệt.
Thậm chí còn hơn Triệu Lâm An tận hai múi.

Quả nhiên, đàn ông chỉ hơn nhau hai tuổi thôi, cơ thể cũng bắt đầu xuống dốc rồi.

Khi Lục Dịch Thừa bưng bát súp ra, tâm trạng tôi có phần chùng xuống.
Dù tôi từng rất sợ những chó tầm trung như Anthony,
Nhưng ba năm ở bên Triệu Lâm An, tôi đã quen với nó, thậm chí còn rất quý.

Nhưng tôi vẫn có cảm sâu sắc với nó.
Huống hồ Anthony rất thích tôi, lúc nào cũng quấn quýt không rời.
Nhìn nó bỏ ăn bỏ uống, ủ rũ nằm một chỗ, tôi thật sự thấy rất đau lòng.

“Em đang xem gì thế?”
Lục Dịch Thừa đặt bát súp xuống, bước đến bên tôi hỏi.

“Anthony hình như bị ốm.”
Tôi đưa video cho xem.

“Em muốn quay lại thăm nó không?”

Tôi lắc đầu:
“Không cần, nó thế này chỉ càng em thêm khó chịu.”
“Vài ngày nữa, có lẽ nó sẽ quen thôi.”
“Dù sao, sớm muộn gì nó cũng phải thích nghi.”

Tôi tắt video:
“Chúng ta ăn cơm đi.”

Lục Dịch Thừa không gì thêm.
Nhưng sau bữa ăn, lại giục tôi thay đồ ra ngoài:
“Chúng ta đi mua một chó con nhé.”

Tâm trạng tôi bỗng trở nên vui vẻ hẳn.
Nhưng trên đường đến cửa hàng mua chó, Lục Dịch Thừa nhận cuộc gọi từ gia đình.
Kế hoạch của chúng tôi buộc phải tạm dừng.

Anh đưa tôi về lại căn hộ, dặn tôi buổi tối nhất định phải đợi về cùng ăn cơm.
Sau đó mới lái xe rời đi.

Khi đến nhà họ Lục, vẫn nhắn tin cho tôi.
Chúng tôi trò chuyện vài câu, sau đó, tin nhắn của bỗng dưng ngắt quãng.

21

Tối hôm đó, tôi nhận cuộc gọi từ người nhà họ Lục.

“Nam tiểu thư, không nghi ngờ gì, là một trẻ rất xuất sắc.”
“Nhưng suốt những năm qua, chuyện của và Triệu tiên sinh đã lan truyền khắp Kinh Thành.”
“Danh tiếng của … không tốt lắm.”
“Chúng tôi không ngại việc Dịch Thừa cưới một có gia thế thấp hơn, gia đình họ Lục không thể chấp nhận một con dâu có vết nhơ trong danh tiếng.”
“Mong hiểu cho tấm lòng của những người cha mẹ.”

“Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho một khoản xứng đáng. Nam tiểu thư cứ đưa ra con số.”

“Lục Dịch Thừa đâu?”

“Anh ấy đang ở nhà họ Lục, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài. Cô không cần lo lắng.”

“Vậy thì tốt.”

Tôi cúi đầu, bật khẽ, trong nụ ấy đầy cay đắng:
“Làm phiền các vị chuyển lời giúp tôi rằng, khoảng thời gian qua tôi rất vui.”
“Và chúc phúc cho ấy.”

“Tôi sẽ chuyển lời.”

“Đa tạ.”

“Nam tiểu thư, còn về khoản bồi thường…”

Tôi không đáp, cúp máy.

22

Đây là kết quả của những gì tôi đã tự mình gieo suốt ba năm qua.
Giờ đây, nhận kết cục như , tôi không trách bất cứ ai.

Điều duy nhất khiến tôi hối tiếc, có lẽ là vào lúc của Triệu Lâm An dành cho tôi đã phai nhạt,
Tại sao tôi không thể rút lui một cách đàng hoàng.

Thay vào đó, tôi đã cố chấp điên cuồng, níu kéo không buông, như một con thiêu thân lao vào lửa.

Giờ đây, tôi mang tiếng xấu, danh tiếng bị vấy bẩn, chẳng thể nào gột sạch .
Tất cả đều là do tôi tự chuốc lấy.

Tôi ngồi bên cửa sổ đến tận khuya.
Trên ghế sofa cạnh giường vẫn còn vương lại quần áo của Lục Dịch Thừa.
Trên gối tôi, vẫn phảng phất mùi nước cạo râu mà hay dùng.

Anh bước vào cuộc đời tôi, đột ngột và ngắn ngủi.
Nhưng lại như để lại một vết cắt sâu đậm trên trái tim tôi.

Tôi đứng dậy, gấp chiếc áo sơ mi của thật ngay ngắn, rồi cất vào ngăn sâu nhất trong tủ quần áo.

Khi đang thu dọn hành lý, tôi nhận cuộc gọi từ Triệu Lâm An.
Anh dùng một số lạ.

“Nam Kiều, tôi đang ở dưới chung cư của em.”

Tôi không trả lời, chuẩn bị ngắt máy.

“Nam Kiều, nếu em muốn biết Lục Dịch Thừa giờ thế nào, thì xuống gặp tôi.”

Ngón tay tôi cứng lại.

Trần Hi từng kể, Lục Dịch Thừa từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ biết nghe lời.
Thời niên thiếu, nổi loạn, trưởng thành rồi cũng không bao giờ việc theo quy tắc.
Tính cách ngang bướng, cố chấp, khiến các bậc trưởng bối nhà họ Lục nhiều phen đau đầu.

Lần này, nhà họ Lục bất ngờ ra tay, giam lại và cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Tôi không dám nghĩ, với tính khí của Lục Dịch Thừa, liệu loạn đến mức không thể kiểm soát không.

Vội vã chạy xuống tầng, tôi thậm chí còn quên cả việc thay dép.

Triệu Lâm An ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt qua cửa sổ hé mở rơi xuống đôi chân trần của tôi.

“Lo cho cậu ta đến sao? Đến cả dép cũng quên mang.”

“Lục Dịch Thừa rốt cuộc thế nào rồi?”

“Kiều Kiều, lên xe trước đi.”

Triệu Lâm An mở cửa, ánh mắt dịu dàng tôi:
“Em mặc mỏng quá rồi.”

“Triệu Lâm An, trước đi, nếu không tôi sẽ không lên xe của .”

“Nam Kiều, em biết tôi không bao giờ bị ai uy hiếp.”

Ánh mắt trở lại lạnh lùng:
“Anthony vẫn còn trong bệnh viện, tôi không có thời gian lãng phí ở đây.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...