Hôm đó, trên báo cáo khám sức khỏe của ấy ghi ba chữ: ung thư ác tính.
Bác sĩ vẫn còn cơ hội, điều kiện là phải chi ra một khoản tiền lớn.
Tôi gần như lập tức gọi cho mẹ, giọng đầy hoảng loạn và cầu xin, chỉ mong nhanh chóng xoay đủ tiền thuốc men.
Mẹ im lặng mấy giây trong điện thoại, rồi nhẹ nhàng đồng ý.
Nhưng sau khi cúp máy, mẹ lại lén lút gửi một tin nhắn cho Lục Hạo — nội dung khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Mẹ với Lục Hạo rằng tôi bị chẩn đoán ung thư.
Khi thấy tin nhắn chuyển tiếp từ điện thoại ấy, tôi tức đến run rẩy toàn thân, không nhịn mà chất vấn mẹ:
“Mẹ dựa vào đâu mà bịa ra chuyện như ? Mẹ vốn dĩ không tin ấy sẽ ở lại với con!”
Mẹ vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Nếu nó biết con bị ung thư mà vẫn chịu ở lại, thì mẹ mới bằng lòng cho con mượn tiền.”
Tôi đang định phản bác, thì điện thoại lại vang lên.
Là tin nhắn từ Lục Hạo, chỉ vỏn vẹn năm chữ — “Chúng ta ly hôn đi.”
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy mặt mình như bị ai đó tát một cái thật mạnh, rát đến bỏng người.
1
Tôi luôn là người lo nghĩ mọi chuyện. Ngay cả lần phát hiện bệnh này, cũng là do tôi sống chết kéo ta đi khám sức khỏe.
Còn ta thì sao? Người thì có đến, từ việc khám, lấy kết quả, chạy qua các phòng ban… tất cả đều đẩy hết cho tôi.
Trớ trêu thay, chính lần khám bệnh “do tôi ép buộc” này lại phát hiện ra ung thư giai đoạn đầu.
Buồn là, tôi từng nghĩ sự quan tâm này có thể đổi lấy một người cùng tôi vượt qua giông bão. Không ngờ, tấm chân tôi dốc lòng trao đi lại bị ta nhai nát rồi nhổ toẹt ra.
Khi tôi còn đang do dự có nên trả lời tin nhắn hay không, điện thoại liên tục rung lên.
Là mẹ ta, Trương Mi Địch.
“Cô lập tức về nhà, chúng ta cần chuyện.”
“Tôi đã với rồi, đừng suốt ngày ăn đồ đặt bên ngoài, bảo tự nấu mà không chịu nghe, giờ hay rồi, bệnh ra đấy chưa?”
Một tràng trách móc như dao cứa tới, khiến lồng ngực tôi nghẹn lại, thở cũng khó khăn.
Tôi kéo lê trái tim gần như đóng băng quay về nhà, bàn ăn đã chật kín người, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề.
Ba chồng tôi, Lục Thụ Thanh, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt : “Ngồi xuống đi, có chuyện cần bàn.”
Trương Mi Địch lập tức ngắt lời ông, giọng vẫn the thé như mọi khi: “Bàn gì nữa? Ký đơn ly hôn luôn cho xong! Con trai tôi còn trẻ, mắc mớ gì phải để kéo lê cả đời?”
Tôi lạnh lùng quét mắt một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lục Hạo, người đang ngồi ở góc nhà, im lặng không lời nào.
Tôi thản nhiên hỏi: “Cả nhà các người, chính là như mà đối xử với tôi à?”
Lục Hạo thở dài, bày ra vẻ mặt đáng thương: “Em đừng vội giận, mình từ từ chuyện rõ ràng…”
Rõ ràng?
Khi tôi nghe tin ta bị ung thư, phản ứng đầu tiên là chạy vạy vay tiền, tìm mọi cách cứu lấy ta.
Còn khi ta nghe tôi “bị ung thư”, phản ứng đầu tiên lại là gửi một tin nhắn đòi ly hôn.
Giữa chúng tôi, còn có gì để rõ nữa đây?
Có lẽ ta cũng nhận ra cảm tôi bất thường, đột nhiên nghiêm túc lại, :
“Anh từng xem một bộ phim tài liệu, có một gia đình vì chữa bệnh mà đem toàn bộ tiền tích cóp ra tiêu sạch, cuối cùng người không cứu , nhà cũng tan nát, thảm lắm.”
Tôi nheo mắt ta: “Bây giờ định gì?”
Lục Hạo dường như đang cố sắp xếp ngôn từ, muốn biến lời tàn nhẫn trở nên “tử tế” hơn một chút.
Anh ta cân nhắc rất lâu, cuối cùng thốt ra một câu: “Để người còn sống có thêm hy vọng, không tốt sao? Ai cũng không dễ dàng cả.”
Tôi hít một hơi lạnh sâu vào phổi.
Trước đây, ta là loại người không giữ mồm giữ miệng, năng bạt mạng, mà đến thời điểm then chốt này, lại đột nhiên trở nên văn vẻ.
Anh ta thật sự nghĩ rằng, cái kiểu chuyện đầy triết lý nhân sinh này có thể che giấu sự máu lạnh của mình sao?
Tôi chằm chằm vào ta: “Anh đã từng cân nhắc chuyện để tôi điều trị chưa? Ngay cả chi phí chữa trị bao nhiêu cũng không biết, mà đã mở miệng bàn đến chuyện bỏ cuộc?”
Anh ta quả nhiên không gì.
Bởi vì ta không biết, tôi thì đã biết từ sớm.
Bác sĩ , ước chừng cần chuẩn bị khoảng 400 ngàn. Tối đó tôi đã về nhà vay mẹ 200 ngàn.
Đổi lại, là cảnh cả cái nhà này đồng lòng đẩy tôi ra ngoài cửa.
Anh ta vẫn im lặng, còn Trương Mi Địch thì lập tức nhảy ra tiếp lời:
“Ôi dào, thật sự tin mấy trò của bệnh viện à? Người ta thấy dễ bị dắt mũi, vừa đến đã lôi đi xét nghiệm, rồi tìm cách moi tiền. Nghe tôi đi, đừng tới mấy chỗ đó nữa. Tôi đưa đến chỗ ông lang tốt lắm, bắt mạch, uống thuốc, còn hơn đám mặc áo blouse trắng kia.”
Lục Thụ Thanh cũng gật đầu theo: “Đúng đấy, ở nhà này cũng đâu phải ngày một ngày hai, ít ra cũng phải hiểu chuyện một chút. Nhà này không phải thật lòng muốn đuổi đi, giờ có hai lựa chọn: ly hôn, hoặc theo ông lang.”
Trong lòng tôi chỉ còn một khoảng hoang vu trống rỗng.
Họ đâu có quan tâm đến chữa bệnh hay không. Họ chỉ muốn tiêu ít tiền nhất để đẩy đi cái rắc rối lớn nhất.
Cho tôi mấy thang thuốc nam là coi như ơn huệ to lắm rồi.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, cổ họng khô rát như giấy nhám:
Bạn thấy sao?