3
Tôi không buồn giữ thể diện nữa, chằm chằm vào bà ta, từng chữ một: “Một người chỉ muốn sống thôi, mà trong mắt các người cũng có thể gọi là ích kỷ?”
Lục Hạo không chịu nổi nữa, vội vã phản bác: “Tất nhiên là ích kỷ! Nếu em cứ cứng đầu, tiêu sạch tiền, cuối cùng em đi rồi, nợ nần đổ hết lên đầu thì sao? Anh mới hai mươi mấy tuổi, nửa đời còn lại phải sao?”
Tôi ta, gương mặt quen thuộc nay đã trở nên xa lạ.
Khi một người đàn ông không còn nữa, thì từng câu , từng ánh mắt của ta đều khiến cảm thấy ghê tởm.
Lục Hạo luôn có một thói xấu — hễ kích là hét om sòm. Trước đây tôi nghĩ chỉ là tính nóng, chứ lòng không xấu.
Giờ tôi mới hiểu, tôi thật sự đã mù.
Anh ta không phải nóng tính.
Anh ta là một kẻ máu lạnh, tính toán, ích kỷ đến tận xương tủy — và tôi, chỉ là món phiền phức mà ta đang tìm cách “xử lý” cho gọn.
Tôi đứng dậy, giọng nhẹ như một chiếc lông vũ: “Đừng diễn nữa, thỏa thuận gì cũng khỏi cần bàn, ly hôn luôn đi.”
Lục Hạo gật đầu lia lịa, tác dứt khoát đến mức khiến tôi lạnh cả tim. Anh ta lập tức lấy từ ngăn kéo ra một bản hợp đồng ly hôn đã chuẩn bị sẵn.
Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí chẳng buồn ngạc nhiên.
Họ rõ ràng đã họp gia đình xong từ lâu, từng câu từng chữ đều bàn bạc kỹ càng, chỉ còn chờ tôi đúng lúc bước vào, diễn nốt vai mà họ đã biên sẵn trong vở kịch này.
Thỏa thuận ly hôn đơn giản mà thô bạo: nhà thuộc về ta, tiền tiết kiệm chia đôi, đồ cá nhân ai nấy tự mang đi.
Anh ta vỗ tay lên bản thỏa thuận, : “Cái này là rất công bằng rồi. Nhà là do nhà bỏ tiền mua, dù có đứng tên em thì luật hôn nhân rõ, ai bỏ tiền thì người đó có quyền sở hữu.”
Tôi gật đầu, rồi chậm rãi mở miệng: “Nhà do gia đình mua, tôi công nhận. Nhưng xin trả lại tôi 200 ngàn tiền sửa nhà.”
Lục Hạo đảo mắt, định phản bác: “Làm gì đến 200 ngàn? Em còn không tính khấu hao…”
Chưa kịp hết câu, Trương Mi Địch đã đẩy ta một cái, ra hiệu im miệng.
Bà ta vờ như không quan tâm, nhún vai : “Được thôi, tháo hết sửa sang đó mang đi. Tôi vốn chẳng ưa nổi gu thẩm mỹ của .”
Tôi hít sâu một hơi lạnh.
Tôi thật không ngờ, một người phụ nữ lớn tuổi mà có thể mặt dày tới mức ra những lời như , lại còn với vẻ hiên ngang đầy tự hào.
Lục Thụ Thanh và Lục Hạo vẫn còn đơ ra, ngơ ngác bà ta.
Phải rồi, họ quá ngu ngốc, không hiểu chiêu trò của Trương Mi Địch — cố lên giọng để tôi tự rút lui vì ngán ngẩm.
Lục Thụ Thanh lẩm bẩm: “Gì mà thật sự cho ấy tháo chứ? Cái nhà này mình đang ở yên ổn.”
Trương Mi Địch liếc mắt, giọng đầy cay nghiệt: “Ông quan tâm gì? Cô ta không phải tính toán giỏi lắm à? Giờ mắc ung thư rồi, chắc phải xé từng đồng ra mà tiêu. Nếu ta thật sự muốn bỏ vài chục ngàn để tháo đồ ra, thì cứ để ta .”
Lục Thụ Thanh lúc này mới bừng tỉnh, lập tức gật đầu hùa theo: “Được, muốn tháo thì cứ tháo, chỉ cần không sợ tốn tiền.”
Tôi vào mắt Lục Hạo, giọng bình tĩnh như cơn gió lạnh lướt qua: “Đây là câu trả lời của gia đình , đúng không?”
Anh ta sững người vài giây, cuối cùng nhỏ giọng : “Anh nghe mẹ . Nhà là tiền của ba mẹ bỏ ra mà.”
Tôi , nụ không có lấy một chút ấm áp: “Lấy , là quyết định ngu xuẩn nhất đời tôi.”
Vậy mà ta còn phản bác: “Em cũng đâu phải người tốt lành gì. Em chỉ muốn tụi móc hết tiền ra cứu em, rồi em sống không nổi mấy năm, để lại cả đống phiền phức cho tụi . Em biết như thế ích kỷ lắm không?”
Tôi ta, từng chữ nặng như đá: “Nếu người bệnh là , dù có phải bán nhà bán cửa, tôi cũng sẽ tìm cách cứu .”
Anh ta khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Thôi đi, đừng mấy lời nghe ngọt như . Ba mẹ vất vả nuôi lớn, mắc gì vì em mà kéo họ xuống hố? Chẳng lẽ không nên hiếu thảo với họ sao?”
Nhìn ta chuyện với vẻ đầy chính nghĩa như thế, tôi thật sự thấy nực .
Đến lúc này, tôi chẳng còn tin vào bất kỳ cái gọi là “đạo lý” nào mà ta thốt ra nữa.
Bạn thấy sao?