Tôi là 1 bé nhát gan và bị trao nhầm ở bệnh viện .
Bố mẹ ruột những người giàu có đã tìm lại tôi và đón tôi về nhà.
Tôi ngồi trên xe khóc to đến mức cả người run rẩy.
Bố mẹ tưởng tôi đến phát khóc vì vui sướng.
Thật ra, tôi sợ muốn c/h/ế/t/.
Đọc quá nhiều truyện về “con ruột – con giả”, tôi biết rõ: con ruột tìm về thường chẳng ai thương, ai cũng thiên vị con giả, còn con ruột thì bị lạnh nhạt, bị ngược đãi, thậm chí bị m/o/i t/i/m m/o/i t/h/ậ/n.
Ngôi nhà mới chẳng khác gì đ/ị/a ng/ụ/c.
1
Khi bố mẹ ruột tìm đến, nhà tôi đang thịt heo chuẩn bị đón Tết.
Trong làng có khá nhiều người tới phụ giúp.
Một đám người hì hục đè con heo xuống, con heo kêu gào thảm thiết đến r/ác/h cả cổ họng.
Ba tôi tay trái túm chặt mõm nó, tay phải cầm d/a/o, đ/â/m mạnh vào cổ.
Heo giãy dụa càng lúc càng dữ, m/á/u phun đầy người ba tôi.
Cũng chính lúc đó, giá trị cả đời của con heo phát huy trọn vẹn.
Trong cái sân nhỏ chật hẹp, ba tôi mổ heo, chặt xương.
Mẹ thì dùng nhựa thông cạo lông đầu heo.
Anh cả xách mỡ heo bỏ vào nồi lớn.
Chị hai cất tiết heo đã đông lại.
Còn tôi thì đang rửa ruột heo , món tôi thích nhất.
Mọi người đến giúp cũng tranh thủ phụ một tay, ai nấy đều háo hức chờ đến lúc ăn
Mỗi người đều mải việc, đến khi phát hiện trong sân chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai người lạ.
Là một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông thì vest chỉnh tề, người phụ nữ đeo vàng lấp lánh.
Đế đôi giày da đắt tiền của họ giẫm lên đất sân đầy bùn và m/á/u heo, đến mức chẳng biết đặt chân thế nào cho sạch.
Họ cả nhà tôi , ai nấy đều đang cầm phần nào đó của x/á/c heo mà run như cầy sấy.
Ba tôi vừa m/ổ heo xong, sát khí vẫn còn nặng, ngậm điếu thuốc, hỏi:
“Các người là ai?”
Người đàn ông trung niên lấy hết can đảm, hắng giọng:
“Chúng tôi… chúng tôi đến tìm con .”
“Đi tìm con mà mò vô nhà tôi gì?”
Mẹ tôi vừa quăng cái đầu heo vào thau, vừa quát.
“Nhà tôi lấy đâu ra con của mấy người? Gì đây, buôn người hả?!”
Cả sân nhà bỗng chốc im phăng phắc.
Ba tôi âm thầm nhặt con dao chặt xương, mẹ tôi bê nồi nhựa thông đang sôi sùng sục.
Anh tôi cầm vá sắt, chị hai lôi cây gậy nhóm lửa.
Các bác, các , các xung quanh cũng cầm chổi, xẻng, nồi niêu soong chảo… Ngay cả con chó vàng bị xích ở góc sân cũng tự giật đứt dây xích, nhe răng gầm gừ về phía hai người kia.
Cặp vợ chồng kia hoảng loạn tột độ, vội run rẩy giơ tay chỉ vào tôi.
“Thật sự… thật sự chúng tôi đến tìm con . Là đứa con bị trao nhầm ở bệnh viện Phụ sản Phụng Sơn mười tám năm trước!”
Chớp mắt một cái.
Tất cả ánh mắt trong sân đều dồn về phía tôi.
Ruột heo trong tay tôi rơi bộp xuống đất.
“…Hả??”
2
Hai người đó họ Diệp.
Qua lời kể của họ, mọi chuyện dần dần trở nên rõ ràng.
Mười tám năm trước, trên đường lái xe đi kiểm tra một công trình, họ gặp phải sạt lở đất.
Người vợ bị hoảng sợ dẫn đến sinh non, đưa vào bệnh viện gần nhất , bệnh viện Phụ sản Phụng Sơn.
Bệnh viện thị trấn vốn ít người, hôm đó chỉ có đúng hai sản phụ sinh con, cả hai đều sinh con .
Không biết vì lý do gì, hai gia đình đã bế nhầm con.
Nếu không phải vì thời gian trước, con út nhà họ Diệp gặp tai nạn giao thông, phải truyền m/á/u, rồi phát hiện nhóm m/á/u không khớp… thì có lẽ sự thật này vẫn sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Một tiết rập khuôn trong phim ảnh, mà lại xảy ra thật với chính gia đình tôi.
Ba mẹ tôi nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thật ra từ nhỏ tôi đã khác biệt so với họ.
Con nhà họ Hứa ai nấy xương to, người khỏe mạnh, chỉ có tôi là khung xương nhỏ, cơ thể yếu ớt, bệnh vặt liên miên.
Nhìn kỹ lại ngũ quan trên mặt tôi, đúng là chẳng giống ba mẹ chút nào, ngược lại lại giống người đàn ông trung niên kia đến tám phần.
Ba tôi không tin, dắt tôi đi xét nghiệm ADN.
Kết quả vừa có, lập tức như chiếc búa đóng nắp quan tài.
Tôi thật sự không phải con ruột của ba mẹ tôi.
Tôi không phải là Hứa An An.
Mà là Diệp An An.
Là đại tiểu thư của nhà giàu có, là con ruột bị thất lạc suốt mười tám năm , chính hiệu “con thật”.
Khi nghe kết quả ấy, ba mẹ tôi bỗng mang tâm trạng rất khó tả.
Anh cả gãi đầu, :
“Xong rồi, em mà cưng chiều bao nhiêu năm nay sắp phải về nhà người ta rồi.”
Chị hai thì có vẻ lo lắng:
“Hỏng thật rồi… Cốt truyện truyện ‘con ruột – con giả’ mà lại thành hiện thực trong nhà mình.”
Sau đó, hai người đồng loạt quay sang tôi.
“Em à, trong mấy cuốn tiểu thuyết ấy, mấy đứa con ruột bị nhận lại thường rất thảm. Mà em thì vừa nhát gan vừa ngây thơ, sau này biết sống sao đây?”
Tôi hoảng loạn thật sự.
Đúng rồi!
Sau này tôi biết sống sao đây!
Bạn thấy sao?