3
Trên đường theo bố mẹ ruột trở về nhà, tôi cứ khóc mãi không thôi.
Hai người tưởng tôi vì vui mừng, suốt dọc đường luôn miệng dỗ dành.
Trời mới biết tôi thật ra đang sợ đến phát run.
Trước khi đi, chị hai đã nhồi nhét cho tôi hàng đống truyện “con thật – con giả”.
Trong mấy truyện đó, con ruột lúc nào cũng là người thảm nhất.
Dù nhận về nhà, bố mẹ luôn thiên vị con giả đã nuôi từ bé, đồng thời lại ghét bỏ con ruột vì sống ngoài xã hội quá lâu, không có quy củ.
Cả một đại gia đình, từ cụ lớn đến trẻ nhỏ, rồi cả giúp việc lẫn tài xế, không ai thật lòng đối xử tốt với con ruột.
Con ruột luôn bị lạnh nhạt, thậm chí còn bị hành hạ.
Chuyện cướp thận, thay tim xảy ra như cơm bữa.
Có đứa còn bị bán sang Miến Điện, thậm chí đưa đến cả đảo Rắn gì đó.
Tóm lại là da tróc thịt bong, không mất mạng thì cũng chẳng còn nguyên vẹn.
…
Tôi từ nhỏ đã nhát như cáy.
Ba tuổi sợ gà, năm tuổi sợ chó, mười tuổi sợ mấy đứa cao to.
Lớn lên rồi cũng , bị bắt nạt không dám phản kháng, chỉ biết lủi thủi về nhà khóc với chị.
Giờ thì sao?
Giờ người ta bảo tôi là con ruột , nhân vật đáng thương trong mấy quyển truyện tiểu thuyết kia.
Người đến tìm tôi không phải bố mẹ, mà là Hắc Bạch Vô Thường.
Nơi tôi sắp về không phải là nhà, mà là hang hùm miệng sói.
…
Tôi đúng là nhát ch/ế/t tôi thật rồi!
4
Khi tôi còn đang chìm trong nỗi sợ hãi, xe đã dừng lại.
Dừng trước một căn biệt thự lớn.
Trước cổng nhà đứng một nhóm người.
Bố mẹ bắt đầu giới thiệu từng người với tôi, tôi lần lượt ngước mắt qua.
Là người cả mặt lạnh nghiêm túc, hai ánh mắt sắc sảo tinh , ba thì lười nhác ngả ngớn, còn có “chị ” vừa xuất viện, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt tội nghiệp.
Chỉ liếc sơ qua một cái.
Chuẩn bài dàn nhân vật trong mấy truyện “con thật – con giả”.
Nghĩ đến những tiết thảm thương trong tiểu thuyết sắp sửa ứng nghiệm lên người mình…
Tôi lập tức “oa” một tiếng.
Khóc còn to hơn lúc nãy.
…
Cả nhà bị tôi khóc đến ngớ ra.
Mẹ đứng bên cạnh mắt đỏ hoe.
“Con bé tội nghiệp, chắc là trước đây đã chịu nhiều khổ cực, xem, về đến nhà tới mức không ngừng khóc.”
Bố thở dài.
“Gầy như con mèo , tối nay bảo người nấu nhiều món ngon cho An An bồi bổ thêm.”
Anh cả vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi.
“Chắc là em út vui quá nên mới như thế.”
Anh hai đẩy gọng kính, nhỏ giọng dặn dò quản gia.
“Chuẩn bị tiệc đón em út thật chu đáo vào. Nhớ hỏi xem em có kiêng món nào không.”
Anh ba chen không lọt vào trong, ở ngoài vòng người sốt ruột xoay vòng, đành gào lên:
“Em !! Chào mừng về nhà!!”
“Chị ” hít hít mũi.
“Em… em đừng khóc nữa… em mà khóc, chị cũng muốn khóc theo mất…”
…
Tôi nước mắt lưng tròng khung cảnh trước mắt.
Ơ?
Trong mấy truyện “con thật – con giả”, có phải viết như thế này đâu ta?
Bạn thấy sao?