5
Tối hôm đó là buổi tiệc gia đình.
Sau khi biết tôi không kiêng món gì, đầu bếp trong nhà liền trổ tài nấu nướng, chuẩn bị một bàn đầy ắp những món ngon khiến tôi hoa cả mắt.
Ngoài tôi ra, mọi người đều thuần thục và tao nhã dùng d/a/o nĩa cắt bít tết bò
Tôi cầm d/a/o nĩa lóng ngóng, ăn món Tây không quen, miếng bò trong miệng nhai mà chẳng thấy vị gì, chỉ thầm nhớ đến cái ruột heo mà tôi mất công rửa sạch chưa kịp ăn miếng nào.
Sau bữa cơm, tôi thấy có một căn phòng nhỏ dưới tầng một, nằm khuất nơi góc nhà. Đang định bước đến thì mẹ đột nhiên gọi tôi lại.
“An An? Con định đi đâu đấy?”
Tôi nhỏ giọng đáp: “Không phải… căn phòng kia là dành cho con sao?”
Trong mấy truyện con thật – con giả, con ruột sau khi về nhà thường không ngủ phòng đẹp, mà bị sắp xếp ở tầng áp mái hay phòng chứa đồ.
Mẹ tôi ngẩn ra mấy giây, rồi lập tức nắm lấy tay tôi.
Bà dắt tôi lên lầu hai, đẩy cửa một căn phòng.
Bên trong là một căn phòng màu hồng phấn, kiểu công chúa, là biết chuẩn bị rất tỉ mỉ.
“Sao mẹ có thể để con ở phòng chứa đồ ? Đây mới là phòng mẹ chuẩn bị cho con.”
Tôi càng hoang mang.
“Thế… còn chị… chị thì sao ạ?”
“Phòng của Nguyệt Nguyệt ở ngay bên cạnh.”
Giọng mẹ dịu lại.
“An An, bố mẹ đã bàn kỹ với bố mẹ nuôi của con rồi. Con và Nguyệt Nguyệt đều đang học cấp ba, mà giáo dục ở thủ đô thì tốt hơn, nên tạm thời để Nguyệt Nguyệt ở lại đây học cùng con.”
“Dù xét về huyết thống thì mẹ không phải mẹ ruột của Nguyệt Nguyệt, con bé đã sống với nhà mình suốt bao nhiêu năm, bố mẹ có cảm với con bé. Giống như bố mẹ nuôi con cũng không nỡ rời xa con .”
Người mẹ này không giống như trong truyện.
Bà dịu dàng hơn, cũng cởi mở hơn.
Sợ tôi nghĩ ngợi lung tung, nên đã kiên nhẫn giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Không biết từ khi nào, sống mũi tôi đã cay cay, lại muốn khóc.
“Mẹ ơi, con hiểu mà.”
Mẹ mỉm , xoa đầu tôi, dặn tôi nghỉ ngơi sớm rồi rời khỏi phòng.
Bà vừa đi chưa bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đến là Diệp Thanh Nguyệt… à không, giờ ấy là Hứa Thanh Nguyệt rồi.
Cô ấy tôi, tôi cũng ấy.
Cả hai đều im lặng.
Tôi theo phản xạ định lùi lại thì Hứa Thanh Nguyệt lên tiếng trước.
“Cậu đừng sợ mình.” Cô ấy thẳng.
“Chuyện bị trao nhầm đâu phải lỗi của mình. Mình cũng không cố ý cướp đi cuộc sống giàu sang vốn thuộc về cậu. Dù khi biết sự thật mình đã rất buồn, mình sẽ không giống mấy nhân vật phản diện trong phim ảnh mà đi bắt nạt cậu đâu.”
Tôi sững người.
Cô ấy đã bước vào phòng, kéo tôi cùng ngồi xuống giường.
“An An, cậu có thể kể cho mình nghe… một chút về gia đình không?”
6
Tôi và Hứa Thanh Nguyệt cùng nằm sấp trên giường, tôi cầm điện thoại, mở album ảnh ra cho ấy xem.
Trong album là đủ loại ảnh và video tôi chụp ở nhà.
Có ba gian nhà ngói mà mấy năm trước nhà tôi mới xây xong, trước sân có vài con gà, vịt và ngỗng nuôi thả tự do.
Giữa sân là chuồng trâu và chuồng heo.
Có đoạn quay một bê con mới sinh, lảo đảo đứng dậy, bò mẹ liếm một cái, liếm đến mức nó lăn quay ra đất.
Dưới chân tường có ổ gà, trong ổ là mấy gà con mới nở, lông còn ướt, mở to mắt chằm chằm.
Chó vàng giữ nhà chạy khắp sân, đuổi gà rượt vịt, thè lưỡi, phấn khích nhảy nhót.
Sau vườn còn trồng mấy cây ăn quả.
Đến mùa, quả sai trĩu cành, tôi hái đại một quả, chẳng buồn rửa đã cắn liền một miếng, còn giơ điện thoại tự chụp hình, ngu ngơ như đứa ngốc.
Có cả hình ba tôi vừa đồng xong, vác cuốc về nhà, thấy tôi chụp ảnh thì nhe răng , giơ tay tạo dáng dấu “yeah” một cách ngốc nghếch.
Rồi là mẹ tôi đang cán mì nấu mì trường thọ cho sinh nhật tôi, tôi nghịch ngợm bôi bột lên mặt bà, bà cầm cây cán bột đòi đánh tôi.
Ai ngờ lại lỡ tay quất trúng cả vừa bước vào cửa.
Anh cả ngơ ngác, người toàn là bột trắng. Chị hai ở bên cạnh đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu, kết quả bị mẹ tôi lôi ra đánh luôn một lượt.
Người to nhất, cuối cùng lại là tôi.
…
Tôi vừa lướt vừa kể từng chuyện một.
Hứa Thanh Nguyệt lặng lẽ lắng nghe.
Lúc đầu ấy còn mỉm , càng xem, hốc mắt càng đỏ lên.
“Họ… ấm áp thật đấy.”
“Đúng , họ đều là những người rất, rất tốt.”
“Liệu… liệu họ có thích mình không?”
Hứa Thanh Nguyệt có chút lo lắng.
“Mình không biết việc nhà, không biết trồng trọt, không biết nuôi gà vịt… thậm chí còn chẳng biết phải cư xử thế nào với họ.”
“Nhưng cậu là con của họ, thế là đủ rồi mà.”
Tôi không nhịn , lên tiếng an ủi ấy.
Vừa xong, tôi mới nhận ra, thật ra mình cũng đang mang tâm trạng giống ấy.
“Mình hơi sợ.” Hứa Thanh Nguyệt khẽ . “Hè này… cậu đưa mình về nhà gặp họ, không?”
Tôi gật đầu.
Cả hai nhau, cùng bật .
Bạn thấy sao?