9
Trận bóng kết thúc, Hứa Thanh Nguyệt vui vẻ nhảy chân sáo định chạy đi tìm người ấy thầm thích.
Trước khi đi, ấy tiện tay đẩy tôi sang chỗ Tống Triều.
Còn tiện miệng thông báo luôn: tôi là con ruột nhà họ Diệp, và cũng là vị hôn thê của cậu ta.
Tôi lập tức thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt Tống Triều, hình như cậu ta cũng thế.
May mà cậu ta là người chủ mở lời trước.
“Trước đây cậu sống ở đâu?”
“Ở quê.”
“Cuộc sống ở quê thế nào?”
Tuy là cậu ta hỏi trước, giọng điệu lại nhạt như đang ghi biên bản điều tra.
Thế vừa nhắc đến nhà mình là tôi có hứng liền.
Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Sau lưng nhà tớ là núi, trước mặt là sông, có thể lên núi hái nấm, cũng có thể xuống sông bắt cá .
“Nấm tươi nấu gà ngon cực kỳ luôn á, tớ ăn một bữa hết tận hai bát to!
“Cá chiên giòn cũng siêu ngon, xào với ớt xanh đỏ, kẹp vào bánh ăn thì thơm khỏi chê, đưa bò bít tết cho tớ cũng chẳng đổi!
“Trước lúc tớ lên đây, nhà tớ còn vừa mổ heo chuẩn bị Tết, xích heo nhà ăn ngon lắm. Cậu có muốn ăn thử không? Tớ bảo ba tớ gửi cho cậu vài cân nhé?”
Tôi một hơi xong, mới nhận ra từ đầu đến giờ Tống Triều vẫn im lặng.
Cậu ta cứ thế tôi, mặt không biểu cảm.
Tôi: “…”
Không khí bỗng nhiên càng thêm ngại ngùng.
Tôi gượng hai tiếng, vội quay đầu không gì nữa.
Không ngờ đúng lúc đó, Tống Triều lại lên tiếng:
“Được đấy.”
“Hả?”
“Xúc xích heo nhà .”
“À… thế… thì thêm WeChat đi, đưa địa chỉ cho tớ, tớ bảo ba gửi cho cậu vài cân.”
Khi Hứa Thanh Nguyệt quay lại, tôi và Tống Triều đã chuyện với nhau một lúc.
Từ xích heo, bọn tôi chuyển sang chủ đề “cạo lông đầu heo thế nào”, rồi thảo luận về “vị trí mông heo nằm đâu trên thân”, lại tiếp tục tới “ruột heo rửa sao cho thật sạch”…
Toàn bộ nội dung xoay quanh… heo nhà tôi.
Lúc chuẩn bị ra về, Hứa Thanh Nguyệt tròn mắt tên tôi lưu trong điện thoại của Tống Triều.
【Tên nhóc ham ăn xích heo.】
Hứa Thanh Nguyệt: “??”
10
Chẳng bao lâu sau, kỳ nghỉ đầu tiên cũng tới.
Tôi chuẩn bị dẫn Hứa Thanh Nguyệt về quê.
Không để tài xế nhà đưa đi, chúng tôi tự bắt xe tuyến, rồi lại chuyển sang xe khách.
Từ thành phố về huyện, từ huyện về xã, rồi lại từ xã vào làng.
Từ đường nhựa rộng thênh thang, đến con đường nhỏ hẹp khúc khuỷu, rồi cuối cùng là đoạn đường đất bụi mù mịt.
Vất vả lắm mới tới nhà tôi.
Tôi và Hứa Thanh Nguyệt , người vẫn còn đang hồi hộp lo lắng, vừa bước vào sân thì hai bóng đỏ trắng phóng thẳng tới.
Bóng đỏ là con gà trống to tổ bố, gặp ai mổ nấy.
Bóng trắng là con ngỗng già, gặp ai kẹp nấy.
Không thể ngờ rằng… người đầu tiên ra đón chúng tôi lại là hai cái thứ này.
Hứa Thanh Nguyệt xưa nay chưa từng gặp cảnh này, sợ đến mức đơ luôn, bị gà và ngỗng đuổi chạy vòng quanh sân.
Tôi thì mồ hôi đầm đìa, vừa vừa đuổi theo định ngăn lại, không gì .
Sân nhà lập tức rơi vào hỗn loạn.
Gà và ngỗng đuổi Hứa Thanh Nguyệt.
Tôi đuổi gà và ngỗng.
Chó vàng ham vui thì sủa ầm lên, chạy đuổi theo tôi.
Ngay lúc ấy, một bóng người cao lớn như thể từ trên trời giáng xuống, như một lưỡi dao lao ngang qua trận chiến, hai tay nhanh như chớp túm lấy hai cái cổ dài ngoằng, xách bổng lên.
Gà: “Cục…”
Ngỗng: “Quác…”
Anh tôi: “Dám bắt nạt em tôi? Chán sống rồi à?!”
Gà và ngỗng: toi.
Anh tôi quay đầu Hứa Thanh Nguyệt, sau đó tươi bước lại.
“Là Nguyệt Nguyệt đúng không? Nhìn là biết người một nhà rồi, giống mẹ y như đúc.”
Hứa Thanh Nguyệt lúc này đã không nên lời, tôi vừa vài câu là mắt ấy đã đỏ hoe.
Tôi vội hỏi: “Anh ơi, bố mẹ đâu rồi ạ?”
“Ở trong nhà kính ấy, chị em cũng ở đó.”
Tôi kéo Hứa Thanh Nguyệt đi tìm mọi người.
Trên đường, tôi kể cho ấy nghe:
“Hồi trước nhà mình nghèo lắm, nông dân mà, ruộng còn phải trông trời.
Làm một năm lỗ một năm là chuyện thường.
Sau này tớ học xong đại học về nước , ảnh học nông nghiệp , nghe mấy công ty lớn trong thành phố đều muốn tuyển ấy, mà vẫn quyết định về quê.”
“Vừa về năm đầu tiên, sản lượng ruộng vườn nhà mình tăng vọt. Anh còn dựng luôn mấy nhà kính trồng rau quả nữa… Không chỉ nhà mình, cả làng đều nhờ.”
Mắt Hứa Thanh Nguyệt sáng lấp lánh.
“Anh cậu giỏi quá!”
“Chị tớ cũng giỏi không kém nha.”
Nói tới đây thì chúng tôi vừa đến khu nhà kính, tôi chỉ về phía mép nhà kính nơi chị hai đang livestream.
“Chị tớ học chuyên ngành truyền thông và marketing. Ra trường cũng có nhiều công ty lớn mời về , bố mẹ cũng muốn chị ấy ở lại thành phố, chị không chịu. Về quê xong, chị livestream bán rau quả nhà mình, ngay tháng đầu tiên đã có cả đống đơn hàng.”
“Giờ chị là một trong những streamer lớn rồi đó. Nông sản cả làng đều nhờ chị bán giúp, mấy loại rau củ hay bị thương lái ép giá giờ cũng bán hết, không lo bị tồn đọng nữa.”
Trong lúc chúng tôi chuyện, chị hai đã phát hiện ra chúng tôi.
Chị thoáng qua, thấy Hứa Thanh Nguyệt thì sững người, rồi lập tức bật dậy, cực kỳ .
Trên livestream, có người nhắn hỏi chuyện gì .
Chị hai : “Em tôi về rồi, tôi phải tắt live đây!”
Bình luận bên dưới hỏi: “Hóa ra chị còn có em à?”
Chị hai tươi: “Đúng , tôi có hai em lận đó!”
Bạn thấy sao?