15
Từ khi nuôi con gà trống trong nhà, mọi chuyện bắt đầu có cả lợi lẫn .
Lợi là: chỉ sau vài ngày, Hứa Thanh Nguyệt đã hình thành thói quen dậy sớm — trời vừa hửng là ấy tự bật dậy.
Hại là: cả nhà… cũng bị kéo theo nếp sinh hoạt đó.
Bố tôi sáng nào cũng dậy sớm, chẳng có việc gì thì xâu chuỗi trầm hương kỳ nam, rồi vác ra công viên chơi cờ vây với mấy ông cụ.
Mẹ tôi dậy xong thì đi tập thể dục, sau một tháng bụng dưới vốn có hơi tròn tròn cũng thon hẳn, còn nghe bảo rủ cả mấy bà quý phu nhân cùng nhau tập luyện mỗi sáng.
Anh cả và hai vốn rất trọng sự nghiệp, vừa mở mắt đã cắm đầu xử lý việc công ty.
Anh ba thì… khỏi , tính luôn khiến người ta “cạn lời”, dậy cái là chạy xuống sân gà, xong lại hớn hở leo lên lầu giám sát tôi với Hứa Thanh Nguyệt học bài.
Cứ thế, cả nhà tôi bị một con gà trống… thao túng lịch sinh hoạt.
Cho đến trước kỳ thi đại học một ngày, bố mẹ nuôi của tôi cũng đến thăm.
Hai nhà tụ họp trong vườn biệt thự tiệc nướng.
Thịt là một nửa con dê nhỏ và một con gà ta mang từ quê lên.
Là hai đứa em út của cả hai nhà, tôi và Hứa Thanh Nguyệt cưng nhất.
Chuẩn bị thức ăn hay nướng thịt đều không phải tay.
Miếng ngon nhất, mềm nhất, chắc chắn là phần của chúng tôi.
Chúng tôi vừa gặm miếng thịt nướng thơm lừng, vừa tít mắt người thân tụ họp vui vẻ quanh mình.
Lúc này bữa tiệc đã gần tàn.
Hai ông bố thì uống say, nắm tay nhau: người gọi “đại ca”, người đáp “huynh đệ”.
Hai bà mẹ ngồi bên uống trà, chuyện rôm rả xoay quanh mấy ông con trai “đúng là người ta chẳng yên tâm nổi”.
Ba ông chẳng dại gì chen vô giữa, xách rượu với mấy xiên thịt, lủi ra góc khác ngồi ăn.
Anh cả nhà họ Hứa đang điều hành một công ty nông sản mới thành lập, công việc còn lộn xộn đủ bề, nên tranh thủ hỏi kinh nghiệm từ hai nhà họ Diệp — người đã lăn lộn thương trường lâu năm.
Anh ba thì chạy sang rủ chị hai tôi chơi game.
Mà chị hai tôi thì chơi game đúng kiểu “đã chơi là diệt”, không phân thân không nương tay, đánh ba đến mức mém quỳ xuống gọi chị là “ba”.
Nhưng ba không cam chịu, nghiến răng nghiến lợi đòi đấu tiếp.
Kết quả là… thua.
Lại thua.
Vẫn thua.
Cuối cùng, ba phục sát đất.
Quay sang nghiêm túc chắp tay bái chị hai sư phụ.
Khung cảnh trước mắt thật hòa thuận, thật hạnh phúc — như một giấc mơ đẹp.
“Thật tuyệt.” Hứa Thanh Nguyệt tươi rói.
Tôi cũng gật đầu: “Ừ, tụi mình thật sự rất hạnh phúc.”
Nói rồi cả hai cùng , đứng dậy lên phòng học bài.
Ngày mai chính là ngày ra trận, một người lính giỏi — dĩ nhiên phải luôn sẵn sàng chiến đấu.
Sáng hôm sau, cả hai gia đình cùng đưa chúng tôi tới điểm thi.
Cứ ngỡ hôm đó sẽ hồi hộp, thế nào… thực tế lại giống như vô số lần đi thi bình thường trước đây — có chút lo, không nhiều.
Đến tận khi thi xong buổi cuối cùng, chúng tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, có một vấn đề rất nghiêm trọng cần giải quyết.
Tôi và Hứa Thanh Nguyệt đứng nghiêm con gà trống.
“Giết hay không , đó là vấn đề.”
Kỳ thi đại học kết thúc, nó cũng nên …
Dĩ nhiên là… lui vào nồi hầm.
Anh cả nhíu mày: “Hai đứa là con , suốt ngày g/i/ết với chóc, có ra cái thể thống gì không?”
Anh hai đẩy kính: “Giữ lại nó cũng chẳng để gì.”
Anh ba thì buồn rười rượi: “Nó gáy gọi tụi mình dậy mỗi ngày, cũng có cảm rồi mà…”
Mẹ thì không đành lòng: “Dù gì nó cũng là công thần của nhà mình…”
Cuối cùng, bố tôi vỗ bàn quyết định:
“G/iế/t gì mà g/iế/t? Nuôi luôn đi! Nhà mình thiếu mấy miếng thịt đó chắc?”
Con gà — thoát c/h/ết trong gang tấc.
Chỉ còn tôi và Hứa Thanh Nguyệt thèm nhỏ dãi hít hà, rồi quay đầu… về quê.
Đi ăn em của nó.
16
Kỳ nghỉ hè sau tốt nghiệp vừa mới bắt đầu vài ngày, Hứa Thanh Nguyệt bỗng tuyên bố với bố mẹ rằng ấy muốn đi du học.
Cả nhà đều ngỡ ngàng.
Kết quả thi năng khiếu của ấy rất tốt, điểm thi đại học tuy chưa có ước lượng cũng không thấp, hoàn toàn đủ sức đỗ vào một trường đại học danh tiếng trong nước.
Cả nhà thay phiên nhau khuyên nhủ, ấy vẫn không đổi ý.
Tối hôm đó, khi tôi đang nằm trên giường, bỗng chợt nhớ ra…
Mấy hôm trước, trong bữa ăn, bố từng muốn sau này sắp xếp để tôi và Hứa Thanh Nguyệt vào trong công ty nhà, bảo hai đứa học cách quản lý, còn hứa sẽ chia cổ phần khi đến thời điểm thích hợp.
Hứa Thanh Nguyệt muốn ra nước ngoài… là vì không muốn bước chân vào công ty nhà họ Diệp, cũng không muốn nhận phần cổ phần ấy.
Nghĩ , tôi lập tức chạy sang phòng bên cạnh.
“Thanh Nguyệt, tớ biết cậu nghĩ gì rồi. Nhưng cậu cũng là con của nhà họ Diệp, những thứ đó vốn dĩ cậu nên có một phần. Không có gì sai cả.”
Cô ấy ngẩn người, sau đó kéo tôi lên giường ngồi cùng.
“Tớ muốn đi du học, đúng là cũng có phần vì chuyện này.”
“Tớ không phải con ruột của bố mẹ.
Tớ đã thay cậu sống trong hạnh phúc suốt gần hai mươi năm.
Trong lòng tớ luôn cảm thấy có lỗi với cậu.
Dù trên danh nghĩa, tớ là con nhà họ Diệp… rốt cuộc tớ và họ không có quan hệ máu mủ.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nguyên nhân chính, thật ra là chuyện khác.”
Hứa Thanh Nguyệt bỗng khúc khích.
“Thật ra tớ chẳng hứng thú gì với việc quản lý công ty.
Tớ thích sống thong dong hơn. Hơn nữa, ra nước ngoài có thể học vẽ bài bản và chuyên sâu hơn — tớ muốn theo học đó.”
“Còn lý do quan trọng nhất… là vì Khang Thước ở bên đó.”
Khang Thước — chính là chàng mà ấy từng thầm thích ở sân bóng rổ.
Anh ta học cùng lớp với Tống Triều, hơn chúng tôi một khóa. Thi xong là bay sang Anh luôn.
Tôi cứ tưởng mối đầu của Hứa Thanh Nguyệt chỉ như cơn gió thoảng qua, ai ngờ… ấy căn bản chưa từng từ bỏ.
“Ra là cậu là kiểu não đương!”
“Thì sao? Yêu ai thì theo người đó, thanh xuân ngắn lắm, phải sống không hối tiếc chứ.”
Ngẫm lại thấy… ấy cũng có lý.
Vậy nên tôi chẳng thêm gì, chỉ hì hì rồi cùng ấy tám chuyện một hồi, cuối cùng còn nằm ngủ luôn ở phòng ấy.
Một đêm ngon giấc.
Bạn thấy sao?