17
Chẳng bao lâu sau, Hứa Thanh Nguyệt rời đi.
Cô ấy đi rất dứt khoát, còn hai nhà thì bịn rịn đủ kiểu, tiễn ấy mà mắt cứ theo mãi không nỡ rời.
Tôi ở lại thành phố buồn chán quá, định về quê chơi ít hôm giải khuây.
Còn chưa kịp lên đường, thì nhận tin nhắn từ cái tên lưu trong máy: 【Tên nhóc ham ăn xích heo】.
Lúc đó tôi mới sực nhớ ra — ồ, hình như mình còn có một vị hôn phu tên Tống Triều.
Tên nhóc ham ăn xích heo:
【Thế cái xích heo em hứa đâu rồi?】
Tôi:
【…Xin lỗi, em quên mất.】
Tên nhóc ham ăn xích heo:
【Khi nào em về quê?】
Tôi:
【Hôm nay.】
Tên nhóc ham ăn xích heo:
【Cho đi cùng không?】
Tôi:
【Anh nghiện xích nhà em đến à?】
Tên nhóc ham ăn xích heo:
【……】
Tôi:
【Thôi , em dắt về.】
Thế là tôi dắt Tống Triều về làng.
Vừa bước tới đầu làng, người hai bên đường đang tụm năm tụm ba ngồi tán chuyện đều đồng loạt quay đầu lại … Tống Triều.
Hạt dưa cũng không nhai nữa, chuyện cũng không nữa.
Chỉ chằm chằm.
Một đoạn đường ngắn, mà Tống Triều đi cứ như… bị kiểm duyệt.
Người luôn bình tĩnh như Tống Triều cũng bắt đầu mất bình tĩnh.
Vừa lúc đi ngang qua nhà Tứ bá.
Tứ bá vừa thấy mặt Tống Triều đã vỗ đùi đánh “bốp” một cái, hùng hổ lao thẳng về phía nhà tôi.
Tống Triều: “…Ông ấy đi đâu thế?”
Tôi thở dài như đã quen:
“Báo tin cho bố mẹ tôi biết tôi… sớm.”
Tống Triều: “Chúng ta còn chưa mà?”
Tôi: “Anh không phải vị hôn phu của tôi sao? Yêu hay chưa có gì khác nhau đâu?”
Tống Triều: “…”
Khi tôi với Tống Triều đẩy cửa bước vào nhà, đập vào mắt là bốn cặp mắt đồng loạt sang.
Bố tôi, mẹ tôi, tôi, chị tôi.
À còn thiếu một cặp.
Là ánh mắt của chó Vàng.
Còn gà, vịt, ngỗng, bò… thì thôi, không đếm nữa.
Tôi giới thiệu Tống Triều với cả nhà, thẳng: “Đây là vị hôn phu của con.”
Cả nhà biết chuyện tôi có hôn ước từ lâu rồi. Trước đây, khi nghe tin, bà ba dì tôi còn bĩu môi bảo: “Nhà giàu đúng là thích gán ghép lung tung.”
Nghe tin vị hôn phu của tôi đến, bà bên kia đường — người đã bán thân bất toại — còn khó khăn lắm mới lăn xe lăn sang:
“An An có trai rồi hả? Để bà kỹ một chút!”
Không chỉ mình bà đâu.
Nhị bá, Tam bá, Thất , Lục thím, Tam mợ, Đại dì… cả rổ họ hàng tò mò ùa hết vào sân nhà tôi xem mặt “con rể tương lai”.
Tống Triều: “……”
Đường đường là thiếu gia nhà họ Tống.
Giờ thành… vật quý hiếm trong sở thú rồi.
18
Sau một ngày “bão tố” đủ kiểu, tôi dẫn Tống Triều lên ngọn đồi nhỏ sau làng.
Đồi không cao lắm, đứng từ đây có thể toàn bộ thôn làng.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, có thể chuyện đàng hoàng.
Tôi mở lời trước:
“Em biết muốn hủy hôn.”
Tống Triều quay sang tôi.
Tôi không lại, chỉ ngồi xuống, tiện tay ngắt cọng cỏ đuôi chó, vừa nghịch vừa :
“Dù em đã nhận lại vào nhà họ Diệp, em sống ở đây 18 năm rồi. Nhìn thế nào cũng không giống một thiên kim tiểu thư. Đứng cạnh , em thấy mình chẳng hợp chút nào.”
“Em nghĩ sai rồi.”
Tống Triều thở dài.
“Diệp An An, chưa bao giờ có ý định hủy hôn.”
Anh cũng nằm xuống cạnh tôi.
“Ở tầng lớp như bọn , hôn nhân thường chẳng dính gì đến cảm. Toàn là vì lợi ích, chỉ cần cưới người của nhà họ Diệp là . Dù là Hứa Thanh Nguyệt hay em, thì với đều như nhau, không khác biệt.”
“Nhưng sau khi thật sự tiếp với em, lại thấy… rất thú vị.”
“Anh bắt đầu thấy thích em rồi.”
“Và… xích nhà em thực sự ngon thật.”
“…”
Tôi ngẩn người tay mình — không biết từ lúc nào đã nghịch cỏ thành một con châu chấu nhỏ.
Tống Triều thấy rất hứng thú.
“Em khéo tay ghê, đẹp lắm.”
“À…”
Tôi vô thức ném con châu chấu cỏ qua cho .
“Anh thích thì… tặng đó.”
Tống Triều chớp chớp mắt:
“Cái này… coi như tín vật định hả?”
“???”
Tôi trợn mắt.
Nhà ai dùng cỏ tín vật hứa hôn thế hả?!
“Anh trai ơi, có biết chuyện này tính ra là sớm không đấy?”
“Nhưng mình là hôn phu hôn thê mà, phải bắt đầu nuôi dưỡng cảm chứ.”
Ờm… tôi thật sự chẳng biết phải gì nữa.
Thôi thì… mai tiễn về, em gói cho thêm mấy cân xích heo.
Dù sao cũng thích ăn mà.
Bạn thấy sao?