Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Sáng sớm, ta tỉnh dậy bàng hoàng, không biết giấc mơ đó là thật, hay chỉ là do ta tưởng tượng ra.
Khi đi ra ngoài, vừa hay gặp Yến Sóc đang thao luyện những võ quan trẻ tuổi, từng người đều mệt lả không dám than khổ hay dừng lại.
Thấy ta đi ra, Yến Sóc quay đầu, gọi một tiếng:
"Mãn Mãn."
Vết thương của Yến Sóc đã lành hẳn, quyết định lên đường.
Giữa hai hàng lông mày tràn ngập sự sắc bén, có thể thấy sau khi trở về sẽ truy lùng kẻ đứng sau vụ ám sát lần này, triều đình lại sắp có biến .
Ta không yên tâm, lại kiểm tra vết thương của Yến Sóc:
"Nghĩa huynh, vẫn là đừng nên quá vất vả."
Nhiều ngày cùng nhau chạy trốn, thêm vào đó ta vốn đã có ký ức phu thê với chàng, cử chỉ hành khó tránh khỏi sự thân thuộc.
Ngược lại là Yến Sóc, không hề cảm thấy không quen, bình thường kéo vạt áo lại, rũ mắt nhìn ta, đột nhiên nói:
"Lần này chưa về tổ địa, trong tổ từ cũng chưa kịp treo tên nàng, Mãn Mãn gọi ta là nghĩa huynh, thực ra là không hợp lý."
Lúc này ta mới nhận ra, sáng nay chàng không gọi ta là nghĩa muội nữa, mà gọi thẳng tên ta, Mãn Mãn.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tua-nhu-quen-biet-yen-lai-ve/11.html.]
Kiếp trước Yến Hầu, rất thích gọi ta như vậy, từng tiếng từng tiếng gọi ta, Mãn Mãn, Mãn Mãn.
Ta kìm lại một chút khác thường trong lòng.
Đổi giọng gọi chàng: "Quân hầu."
Mới thấy Yến Sóc thả lỏng hàng lông mày, như thể một gánh nặng rất quan trọng đã được cởi bỏ, khó có được mà mím môi mỉm cười.
Nhưng lại nghe thấy tiếng xe ngựa dừng lại bên ngoài, quay đầu nhìn ra, ngôi làng nhỏ bỗng trở nên rực rỡ.
Trên cỗ xe ngựa quý báu, một mỹ nhân mặc y phục trắng bước xuống, có thị nữ đỡ.
Nàng chưa lên tiếng, mùi hương lạnh đã ập đến, ngay lập tức khiến ta nhận ra thân phận của nàng.
Hậu duệ Hán thất Trung Nguyên.
Tố Hòa công chúa.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Nàng vừa thấy Yến Sóc, liền quỳ rạp xuống đất khóc lóc:
"May mắn gặp được Yến Hầu ở đây, cầu xin người cứu ta một mạng."
Bạn thấy sao?