Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Yến Sóc giận dữ bỏ đi, trước khi đi ngủ, mặt ta còn đẫm lệ.
Khi tỉnh giấc, ta chợt thấy có điều không đúng.
Ta đang mặc đồ trắng, ngay cả nha hoàn cũng mặc y phục trắng.
Chị dâu Vệ gia ôm ta vào lòng, khuyên ta bớt đau buồn. Ta sờ lên mắt, cũng sưng húp.
Cảnh tượng này, nếu không phải là mơ, thì ta buộc phải tin rằng mình đã trọng sinh, trở về đúng tang lễ của phụ thân.
Năm đó, ta mới mười sáu tuổi.
Vừa được đón từ quê về Thượng Dương thành chưa đầy nửa năm, mới vừa nhen nhóm lòng tin cậy và sự thân cận với phụ thân, thì ông đã hy sinh để bảo vệ tân Yến Hầu Yến Sóc.
Cũng chính trong năm này.
Các tộc lão Vệ gia đã ép buộc Yến Hầu, người đang đến phu khiêng linh cữu và đưa tang, phải cưới ta vợ, để giúp Vệ gia có được địa vị cao hơn ở Yến địa.
Kiếp trước, ta chỉ là một nha đầu vừa đặt chân đến Thượng Dương, chưa hiểu chuyện đời.
Ta chỉ biết khóc đỏ mắt vì cái c.h.ế.t của phụ thân, và biết rằng sau đêm nay, Yến Hầu sẽ cưới ta.
Mãi đến khi thành hôn, ta mới hay rõ ngọn ngành.
Yến Sóc muốn báo ân, tuyệt đối không phải bằng cách cưới ta.
Sương sớm se lạnh, ta vội vã chạy đến linh đường, chỉ để tránh đi vào vết xe đổ, lại kết nên mối nghiệt duyên.
Khi ta thở hồng hộc chạy tới.
Ta thấy không khí trong linh đường đang vô cùng căng thẳng, như dây cung bị kéo căng.
Tộc lão không chịu đóng nắp quan tài, khóc lóc nói với Yến Sóc:
"Nếu không cưới nữ nhi Vệ gia, phụ thân nó c.h.ế.t cũng không nhắm mắt. Chúng tôi không thể đóng nắp quan tài!
Hãy khiêng chiếc quan tài không đóng nắp này ra cổng thành Thượng Dương, để cho mọi người xem tân Yến Hầu rốt cuộc là người thế nào."
Yến Sóc đứng một bên, bên cạnh có hai ba thân tín.
Ai nấy đều sắc mặt khó coi.
Người vây quanh xem rất đông.
Yến Hầu vừa lên ngôi, các chư hầu xung quanh đều như hổ rình mồi, trong lo ngoài sợ. Sự uy h.i.ế.p này tuy vô sỉ, lại hữu dụng.
Một vị vương hầu lại bị công khai lấy ân huệ ra để ép buộc đến mức này!
Gần như ngay khoảnh khắc chàng định chấp thuận.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tua-nhu-quen-biet-yen-lai-ve/3.html.]
Ta đột nhiên xông vào linh đường, quỳ rạp xuống đất.
Ta lắc đầu nói:
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Báo ân có ngàn vạn cách, ta chỉ là một nha đầu được nuôi dưỡng ở thôn quê, chẳng hiểu gì cả, phẩm hạnh và tài năng như thế, sao có thể thê tử của Yến Hầu."
Ta ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Yến Sóc.
Cố nén nước mắt, ta nhẹ giọng nói:
"Không bằng, ngài nhận ta nghĩa muội."
Sắc mặt tộc lão lập tức thay đổi, những người vây xem lại không ngừng gật đầu.
Yến Sóc và các thân tín bên cạnh cũng giãn nét mặt.
Có thêm một vị nghĩa muội không liên quan, tốt hơn nhiều so với có thêm một vị thê tử, bị dòng họ Vệ gia tham lam này ràng buộc.
Hơn nữa, điều này còn có thể tròn danh tiếng của tân Yến Hầu là người đối đãi tử tế với nữ nhi của công thần, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Yến Sóc chỉ trầm ngâm chốc lát, liền lập tức đồng ý.
"Vì ta mà nàng mất đi phụ thân hiền từ, ta không thể bù đắp. Nhưng từ nay về sau, ta chính là huynh trưởng tuy khác m.á.u mủ, Yến Sóc ta chắc chắn sẽ che chở nàng suốt đời."
Ta biết Yến Hầu là người trọng lời hứa, về sau chắc chắn sẽ như lời chàng nói, hết lòng chăm sóc ta.
Ta im lặng trong chốc lát, rồi cúi người tạ ơn. Tảng đá nặng trĩu trong lòng vì tội lỗi cuối cùng cũng rơi xuống.
Từ nay, ta và Yến Sóc, không cần vì một tờ hôn ước mà vướng mắc vào nhau bất hạnh nhiều năm.
Yến Sóc có người trong lòng của chàng.
Ta cũng có thể đi tìm một người lương thiện thật lòng mến ta.
Như vậy mới coi là bẻ lái đúng hướng, từ nay ân oán tiêu tan.
Ta thở phào một hơi, định rời đi, lại bị Yến Sóc gọi lại:
"Chờ đã."
Ta quay đầu lại, thấy chàng chau mày, giống như đang bối rối vì chính lời níu kéo vừa thốt ra.
Chàng nhìn ta thật sâu.
Nhưng cuối cùng chỉ nói một câu:
"Đêm khuya sương xuống, nghĩa muội cẩn thận."
Bạn thấy sao?