Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tân Yến Hầu không chỉ đích thân khiêng linh cữu và đưa tang cho cố trung thần, mà còn nhận nữ nhi của vị ấy nghĩa muội.
Ai mà chẳng thốt lên một tiếng "Vương ân rộng lớn"?
Tiền giấy bay trên đường, đúng là lúc tốt lành để khiêng linh cữu ra khỏi cửa, an táng.
Đây không phải lần đầu ta trải qua tang lễ của phụ thân, kiếp này lại trải qua một lần nữa, trong lòng vẫn có một nỗi đau âm ỉ.
Bên cạnh ta, những lời xì xào nhỏ nhẹ truyền đến, âm lượng tuy thấp cố ý để ta nghe thấy.
Đó là vài vị biểu tỷ muội trong Vệ gia, những người không thân thiết với ta, đang khó chịu vì ta đã từ chối hôn ước với Yến Hầu, trái ý muốn của tộc.
"Quả nhiên là nha đầu nhà quê, tộc lão đã tìm cho nàng một mối hôn sự tốt như vậy, Hầu phu nhân đàng hoàng không chịu, lại vội vàng nhận một vị trí nghĩa muội chẳng đáng giá, thật là buồn cười."
"Nghe nói nàng có mệnh khắc người, nên phụ thân mới đưa nàng xuống quê. Ngươi xem, quả nhiên là thế, nàng mới về Thượng Dương nửa năm, liền khắc c.h.ế.t phụ thân."
"Thật đáng tiếc cho Vệ tướng, một mạng chỉ đổi lấy từng này..."
Câu nói còn chưa dứt, ta giơ chân đá vào đầu gối của người biểu tỷ muội gần ta nhất, rồi thu chân lại đá thêm một người nữa.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Họ không ngờ ta lại dám công khai tay chân, tất cả đều đau đớn kêu rồi ngã xuống.
Khi họ nhìn lại ta, đều là vẻ mặt không thể tin nổi.
Trong tang lễ này, quân hầu đích thân đến, tất cả quyền quý Yến địa đều đến viếng.
Hơn nữa, lúc này ta mới về Thượng Dương, sợ nhất là người khác nói ta có thói nhà quê, tự ti, cẩn thận, không dễ dàng xung đột với người khác.
Ai mà ngờ ta lại dám công khai đá người.
Tiếng ở đây lớn đến mức tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Yến Hầu và tộc lão ở phía trước cũng liếc mắt sang, vừa hay thấy tác thu chân của ta.
Ta lại quỳ xuống, một tay túm lấy cổ áo của mỗi người, ấn đầu họ xuống đất bắt họ dập đầu mấy cái trước linh vị của phụ thân ta.
Một lúc, chỉ còn tiếng các nữ tử đau đớn khóc lóc.
Tộc lão giận đến đỏ mặt, chỉ vào ta mắng:
"Vệ Mãn, ngươi dám vô lễ như vậy trước linh vị phụ thân sao!"
Nhưng Yến Sóc bỗng nhiên liếc mắt nhìn ông ta.
Chỉ là một cái liếc mắt bình thường, tộc lão lập tức toát mồ hôi lạnh.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tua-nhu-quen-biet-yen-lai-ve/4.html.]
Nữ nhi độc nhất của Vệ tướng, nghĩa muội của Yến Hầu, ngang hàng với vương tộc, há là ông ta có thể chỉ trích!
Ta buông tay, giữa các ngón tay vẫn còn nắm những sợi tóc do ta dùng sức kéo từ trên đầu của mấy người biểu tỷ muội Vệ gia.
Ta đứng thẳng dậy, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Yến Sóc đang rơi trên người ta.
Chàng đã chứng kiến tất cả những hành vi thô lỗ của ta.
Kiếp trước, ta luôn cố ý tỏ ra dịu dàng, biết chàng không thích nữ nhân thô lỗ như vậy.
Nhưng chỉ chững lại một chút, đối diện với Yến Sóc, ta cúi đầu vừa định trình bày nguyên do.
Rằng nếu không phải bọn họ phạm phụ thân ta, ta sẽ không tức giận đến mức này.
Thì thấy Yến Hầu đưa tay về phía ta.
Chàng kéo ta lại, che chở ở phía sau.
Chàng quay đầu nhìn người nhà họ Vệ, chỉ có một câu chất vấn lạnh lẽo, dứt khoát:
"Vệ tướng vừa hy sinh vì đất nước, rốt cuộc Vệ gia các ngươi đã bạc đãi nghĩa muội của ta thế nào, ép một nữ tử yếu đuối như nàng phải thất thố như vậy trong tang lễ của phụ thân!"
Tình thế lập tức đảo ngược.
Đặc biệt là mấy người biểu tỷ muội Vệ gia còn đang quỳ rạp trên đất, ôm trán chảy máu, gần như tưởng rằng mình nghe lầm. Nữ tử yếu đuối? Ai cơ?
Ta ngẩng đầu lên, vẫn có thể thấy được quai hàm của Yến Hầu đang căng cứng vì giận dữ.
Rõ ràng là tận mắt thấy ta thủ, chàng lại không chút do dự đứng về phía ta.
Yến Sóc nghiêng đầu nói:
"Nàng đừng sợ, sau này bất kể có tủi thân gì, nghĩa huynh sẽ chống lưng cho nàng."
Tuy là lời an ủi, lại mang theo sự tự phụ và kiêu ngạo của một vương hầu.
Lời hứa Yến Sóc đã nói ra, chắc chắn sẽ thực hiện.
Ta khẽ cong khóe môi, có chút thất thần.
Yến Sóc thực ra là một người rất tốt.
Chỉ là thật đáng tiếc.
Kiếp trước đã sai lầm có mối nhân duyên kia.
Bạn thấy sao?