Tuế Tuế Thường Hoan – Chương 12

12

19

NGOẠI TRUYỆN: TỐNG TRÌ

Tôi ghét những người ‘chinh phục’.  

Mẹ tôi là một trong số họ. Bà ấy đã chinh phục bố tôi và sau đó rời đi khi tôi mười tuổi.  

Bôi tôi vì thế mà phát điên.  

Ông ấy trở nên cuồng loạn, cực đoan, nghiện rượu.  

Ông ấy còn bắt đầu bạo hành tôi, trút toàn bộ sự ám ảnh của mình lên tôi, vì tôi và mẹ quá giống nhau!  

Mỗi khi thấy tôi, ông ấy đều đau đớn khó chịu.  

Tôi không căm ghét bố, tôi chỉ hận mẹ.  

Bà ấy đã tàn nhẫn bỏ rơi tôi, bỏ rơi cả bố tôi!  

Vì thế, tôi ghét tất cả những người chinh phục.  

Một ngày nọ Đường Tuế Tuế xuất hiện trước mặt tôi, sau khi thấu thân phận người chinh phục của ấy, tôi bắt đầu đã trút toàn bộ sự oán hận đối với mẹ của mình lên ấy.  

Tôi không thể để ấy thành công .  

Tôi muốn hành hạ ấy.  

Những năm tháng đó, mặc cho ấy đối xử tốt với tôi như thế nào, tôi không chỉ không đón nhận mà còn điên cuồng chế giễu ấy.  

Nhưng ai biết, tôi vẫn lòng.  

Không biết từ lúc nào, mầm đó đã nảy sinh. Khi nhận ra thì dường như đã quá muộn, rễ đ.â.m sâu tự bao giờ.  

Nhưng tôi không thể chấp nhận bản thân như .  

Tôi đổ mọi lỗi lầm cho ấy. Tôi âm thầm sắp đặt để người khác ‘ô uế’ ấy, khiến ấy phải chịu đựng nhục nhã để tự lừa mình dối người rằng Tống Trì tôi đây không thể Đường Tuế Tuế, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.  

Tối đó, tôi thờ ơ trước tiếng thét đau đớn của Đường Tuế Tuế, những tưởng sẽ tận hưởng cảm giác trả thù đầy sảng khoái khi ấy thực sự ngã xuống bùn, nỗi đau trong tôi như xé nát tâm can.  

Tôi đưa ấy đến bệnh viện.  

Suốt đêm hôm đó, tôi ở bên ấy.  

Dù bao lần muốn rời đi một cách thờ ơ, tôi vẫn ở lại cho đến khi ấy sắp tỉnh.  

Tôi không thể để Đường Tuế Tuế biết rằng tôi quan tâm đến ấy.  

Và tôi cũng không thể chấp nhận bản thân mình như thế này.  

Đường Tuế Tuế nằm viện vài ngày, tôi chưa từng quay lại thăm ấy.  

Thậm chí, tôi còn nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại ấy nữa. Nhưng không ngờ, ấy lại bắt đầu dành cảm cho Giang Yển.  

Khi thấy ánh mắt ấy dành cho cậu ta, tôi phát điên.  

Đúng lúc đó, tôi nhận ra sự thật đau đớn: Tôi thật sự Đường Tuế Tuế mất rồi.  

Tôi không thể chịu việc ấy bất kỳ người đàn ông nào khác, càng không cho phép ấy ai ngoài tôi.  

Tôi tìm mọi cách để ngăn cản Đường Tuế Tuế.  

Tôi với Giang Yển rằng Đường Tuế Tuế là người chinh phục, rằng cậu ta cần phải rời xa ấy, nếu không ấy sẽ chết.  

Đường Tuế Tuế lại bảo rằng ấy đã đổi đối tượng, giờ đây ấy đang chinh phục Giang Yển.  

Khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh, trời đất như sụp đổ trước mặt tôi.  

Tôi không muốn tin, ấy khiến tôi không thể phủ nhận rằng tôi giờ đây không còn ý nghĩa gì trong cuộc sống của ấy nữa.  

Tôi hoàn toàn phát điên.  

Tôi ôm chặt Đường Tuế Tuế, muốn dùng cách cực đoan nhất để giữ ấy ở bên mình.  

Nhưng tôi thất bại, bị Giang Yển đánh thừa sống thiếu chết.  

Rồi đến lượt Đường Tuế Tuế đưa tôi vào tù.  

Khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự muộn màng nhận ra rằng Đường Tuế Tuế không còn tôi nữa, ấy đã rời xa tôi rồi.  

Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý rằng Đường Tuế Tuế bỏ tôi rồi, tôi vẫn không ngờ rằng ấy sẽ lập gia đình với Giang Yển.  

Ngày họ tổ chức đám cưới, tôi quan sát qua màn hình ti vi trong tù. Tôi thấy họ hạnh phúc lắm, hạnh phúc đến mức tôi không thể với tới.  

Tôi vẫn giữ niềm tin rằng, một ngày nào đó Đường Tuế Tuế sẽ rời đi.  

Năm thứ ba tôi ở sau song sắt, bố bất ngờ đến thăm tôi.  

Ông ấy : “Mẹ con bỏ đi là vì bố đã những điều có lỗi với bà ấy. Vì không chịu nhận lỗi lầm của mình nên bố mới đổ hết đau khổ sang người khác, trút hết vào con.”  

Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ.  

Những gì tôi tin là đúng, hóa ra đều là sai.  

Tôi đã mất Đường Tuế Tuế.  

Người phụ nữ tôi, tôi cũng ấy, người đã từng là cả thế giới của tôi.  

Tôi tồn tại như một xác sống, vô hồn, lặng lẽ.  

Năm thứ năm đứng sau song sắt, tôi ra tù.  

Ngày ra tù, tôi gặp tai nạn xe, trở thành người tàn tật.  

Liệu đây là trừng … hay là báo ứng?  

Loại người như tôi, đáng phải chịu lắm.  

Tôi sống đơn độc một mình.  

Một ngày nọ của nhiều năm sau, tôi gặp lại Đường Tuế Tuế.  

Cô ấy cùng Giang Yển và đứa con nhỏ đang chơi trên bãi biển.  

Tôi đứng rất lâu, mãi cho đến khi ấy nhận ra tôi.  

Ánh mắt bình thản như đang một người xa lạ.  

Tôi đỏ mắt, quay lưng đẩy xe lăn đi.  

Ước ấy gọi tôi một lần nữa.  

Coi như bố thí cho tôi chút thương thôi cũng .  

Nhưng không.  

Khi tôi quay đầu lại, ấy đã lao vào vòng tay Giang Yển.  

Nụ trên mặt ấy như lời nhắc nhở về lời hứa của Giang Yển năm nào: “Tuế Tuế thường hoan, mãi luôn vui vẻ.”  

Cậu ta .  

Còn tôi, tôi đã mất Tuế Tuế mãi mãi…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...