“Chủ nhân, tỉnh rồi sao?” Hệ thống rụt rè gọi tôi.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, người nóng hầm hập, dường như đang sốt.
“Đêm qua ngất xỉu, Tống Trì đã đưa vào bệnh viện đấy. Anh ta…”
“Cậu từng tôi còn một cơ hội thay đổi mục tiêu nhỉ?” Tôi ngắt lời hệ thống.
“À, đúng .” Hệ thống đáp. “Chủ nhân muốn thay đổi mục tiêu ư? Tuy có thể thay đổi mục tiêu chinh phục thật, thời hạn sẽ không thay đổi đâu đó. Thời hạn của là năm năm, đã dành bốn năm cho Tống Trì rồi. Bây giờ đổi mục tiêu là chỉ còn lại có một năm cuối cùng…”
“Tôi muốn thay đổi.” Tôi không để hệ thống thêm, trả lời chắc chắn.
“Chủ nhân có muốn suy nghĩ thêm không? Thật ra tôi nghĩ Tống Trì đã có chút chuyển biến với rồi. Đêm qua sau khi ngất…” Hệ thống khuyên nhủ.
“Không.” Tôi dứt khoát gằn từng chữ từng chữ một: “Tôi muốn thay đổi mục tiêu chinh phục.”
3
“Đêm qua, thực ra không hề…” Hệ thống vẫn đang cố khuyên nhủ.
Đúng .
Chính vì đêm qua không thực sự bị vấy bẩn nên tôi mới càng kiên định hơn với quyết định này.
Cũng càng thêm chắc chắn rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua đều là do Tống Trì sắp đặt.
Anh ta cố ý sai tôi mang ô đến cho ta rồi cho người khác nhục tôi chỉ để thỏa mãn khoái cảm dẫm lên lòng tự trọng của tôi trong mình.
Tôi không biết tại sao ta lại căm ghét tôi đến , tại sao lại muốn đối xử với tôi như thế.
Tuy nhiên tôi không muốn trải qua những chuyện tương tự thế này nữa.
Bởi lần tiếp theo, có lẽ tôi sẽ không còn may mắn như .
“Cậu không cần nữa, tôi đã quyết định rồi.” Tôi với hệ thống. “Đổi mục tiêu mà thất bại, tôi chấp nhận chịu .”
Hệ thống thở dài.
Nó :
“Nếu chủ nhân đã nhất quyết cầu thì đương nhiên tôi sẽ tôn trọng ý muốn của chủ nhân.”
“Lần này, mục tiêu chinh phục của chủ nhân là… Giang Yển.”
“Ai cơ?” Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Giang Yển, 24 tuổi, em họ của Tống Trì, cậu ấm cơ to nhất thủ đô, còn khó đối phó hơn cả Tống Trì.” Hệ thống nhắc nhở.
“…” Tôi cảm thấy bất lực.
Tuy tôi không quen Giang Yển chuyện tôi theo đuổi Tống Trì thì cả cái đất Bắc Kinh này ai cũng biết. Giang Yển lại còn là em họ của ta, chắc chắn rõ ràng hơn ai hết.
“Vì thế tôi mới khuyên đừng thay đổi mục tiêu chinh phục.” Hệ thống bất đắc dĩ .
“Bây giờ hối hận còn kịp không?”
“Vẫn kịp.”
“Nhưng tôi không hối hận.” Tôi trả lời dứt khoát.
“…”
Kiểu gì chẳng thất bại, đổi mục tiêu cho mới mẻ tý thì đã sao?
Nghĩ kỹ, tuy Giang Yển lạnh lùng cái mã ngoài không ai sánh .
Không lỗ không lỗ.
Coi như là một mối đáng nhớ trước khi c.h.ế.t ha.
—
Tôi nằm viện năm ngày.
Suốt năm ngày này, Tống Trì không hề xuất hiện.
May thay, tôi đã không còn mong chờ gì ở ta nữa.
Sau khi xuất viện, tôi nghe hệ thống báo rằng hôm nay là sinh nhật của Giang Yển, ấy đang tổ chức tiệc tại câu lạc bộ Giang Đô.
Sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tốt như này?
Thế là, tôi trang điểm thật tỉ mỉ, mặc một chiếc váy thật lộng lẫy, cầm theo một chiếc bánh sinh nhật thật xinh xắn rồi bước vào phòng bao loại siêu cấp VIP.
Khi tôi đến, bầu không khí đang vô cùng náo nhiệt.
Giữa đủ kiểu thiếu niên thiếu nữ muôn màu muôn vẻ, tôi nhanh chóng thấy Giang Yển ngồi ở vị trí trung tâm.
Anh ấy bị một nhóm con vây quanh. Nhìn kỹ sẽ thấy họ giữ một khoảng cách với ấy, ai cũng muốn tiếp cận không ai dám thử.
Sự xuất hiện của tôi khiến hội trường đột nhiên im lặng vài giây.
Vài giây sau, một giọng nam cất lên, trêu chọc:
“Tống Trì, bé chó trung thành nhà cậu đến rồi kìa.”
Lúc này tôi mới nhận ra Tống Trì cũng có mặt ở đây.
Thấy không? Một khi ai đó trở nên không còn quan trọng với , thì trong mắt , người đó sẽ chẳng còn nổi bật lướt là thấy ngay nữa.
Trước khi đến tôi cũng đã lường trước sẽ chạm mặt ta, tiệc sinh nhật của Giang Yển sao thiếu Tống Trì?!
Chỉ là, ta có mặt hay không cũng chẳng phải là vấn đề.
Thậm chí, tôi cũng chẳng để tâm những lời chế giễu từ bè ta.
Suy cho cùng, cũng không thể trách họ .
Thái độ của Tống Trì với tôi là thứ cho bè ta can đảm nhạo báng tôi không chút kiêng kỵ.
“Tống Trì, thế nào mà cậu có thể khiến một cậu đến mức không biết xấu hổ như thế ?”
“Truyền chút kinh nghiệm cho em đi, tôi cũng muốn nuôi một con ch.ó trung thành cỡ đó.”
“Chắc không phải là chuyện kia đâu nhỉ… Nghe có vài thích kiểu đó đó ấy.”
Trong phòng vang lên những lời lẽ thô tục ghê tởm.
Tống Trì bước đến trước mặt tôi với nét mặt u ám, giận dữ hét:
“Đường Tuế Tuế, cút đi!”
“Sao bảo là kết thúc rồi? Còn ăn mặc diêm dúa thế này đến gặp tôi, đúng là hèn hạ đến mức buồn nôn!”
4
Tống Trì tưởng rằng hôm nay tôi ăn diện vì ta.
Tôi chỉ nhạt không một lời, rời khỏi trước mặt ta.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bước tới trước mặt Giang Yển.
Tất cả mọi người đều sững sờ trước hành của tôi.
Phải biết rằng, trước đây tôi luôn hạ mình đến mức tận cùng trước mặt Tống Trì. Anh ta bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây. Ánh mắt của tôi cũng chưa từng rời khỏi ta dù chỉ một giây, không bao giờ có chuyện tôi phớt lờ sự tồn tại của ta như lúc này.
Chính vì hành vi bất thường này, tôi trở thành tâm điểm của căn phòng.
Giang Yển cũng tôi như , trong mắt ánh lên vẻ hứng thú.
Tôi đưa chiếc bánh sinh nhật trong tay cho Giang Yển, mỉm : “Giang Yển, đây là bánh sinh nhật tôi tự tay , chúc sinh nhật vui vẻ.”
Bạn thấy sao?